Phong Tuân thích chơi cờ, điều này không phải là bí mật trong Phong gia. 
Chỉ là ông ấy không thường xuyên đánh cờ với người ngoài. 
Rất nhiều người nói rằng kỳ nghệ của ông rất cao và không phải ai cũng đáng làm đối thủ của ông. 
"Không được, không được, ngựa của tôi không đi ở đây." 
"Không được ăn pháo của tôi, tôi đánh lại." 
….. 
Cũng may là Vân Ngữ Tịch tính khí rất tốt, như người khác đã lật bàn cờ bỏ đi từ lâu rồi.. 
Ông ngoại đã dạy cô từ bé, đánh cờ không được nóng nảy, đi một bước phải chắc một bước không được hối hận. 
Vì vậy, cô đi từng bước rất thận trọng. 
Cuối cùng là gặp một ông lão, tiến một bước hối hận ba bước, một trận không biết muốn đi lại bao nhiêu lần. 
"Diệo tiểu thư, mời uống trà." - Dì Trương đặc biệt thích cô bé trước mắt. 
Cô gái trầm tính, ít nói, chơi cờ với Phong lão lâu như vậy, lại không hề cảm thấy thiếu kiên nhẫn.. 
Rất ít người trẻ tuổi muốn ở một chỗ với người gìa lâu như vậy. 
Hơn nữa dì Hứa cũng từng chứng kiến Phong lão và Phong tổng chơi cờ, cả hai đều chơi kém, bình thường đối xử với nhau điềm đạm, lên bàn cờ liền cải nhau như trẻ con, không biết lật bàn cờ bao nhiêu lần. 
Thậm chí có khi, vì hối hận đòi đi lại, cả hai sắc mặt đỏ lên, muốn đánh nhau một trận. 
Vậy nên Phong thiếu đối với môn này, tránh không kịp, nhất quyết không học. 
"Cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-gap-ngay-dai-boss/2776420/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.