Tầng 39 cao ốc Center tại thành phố Nam Dương.
Ngồi ở đây có thể ngắm cảnh đêm ở thành phố Nam Dương. Nơi này bình thường rất náo nhiệt, nhưng hôm nay bị chiếm giữ bởi một người.
Âm thanh du dương của đàn violin dưới ánh nến lãng mạng.
Diệp Ngọc Dao quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ trong suốt, ánh đèn bao bọc toàn thành phố Nam Dương, so với trí nhớ của cô nó đã phồn vinh hơn nhiều, rời đi nhiều năm như vậy quay về, mọi thứ đã thay đổi.
"Ngọc Dao." - Tống Hiểu Minh nhìn bộ dạng xuất thần của cô, khuôn mặt tuấn tú của anh tràn đầy ấm áp, một đôi chân dài chồng lên nhau, tay chống cằm, cặp mắt đào hoa chớp chớp.
"Tôi có thể nhớ anh và Phong Tiêu." - Diệp Ngọc Dao nói.
Ở trường TH Nam Dương, Tống Hiểu Minh và Phong Tiêu có thể nói là những nhân vật nổi tiếng, gia cảnh và ngoại hình của họ thật sự đặc biệt.
Cho dù trước kia cô ấy thu mình và không tiếp xúc với ai, nhưng vẫn có thể nghe về tin tức của bọn họ..
Tống Hiểu Minh vui mừng: "Em nhớ rồi sao?"
"Không… tôi không nhớ gì về những gì anh nói." - Diệp Ngọc Dao nhẹ nhàng phủ nhận.
Cô nhớ tất cả mọi thứ ngoại trừ sáu tháng mà họ đã nói đến, cô không có ấn tượng gì cả.
Mặc kệ bọn họ có thể đưa cô đi đâu, gặp gỡ ai, cô cũng không nhớ rõ.
"Không sao đâu, tất cả đã là quá khứ, em có nhớ hay không cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-gap-ngay-dai-boss/2776382/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.