Phong Tiêu uống chút rượu, để Vân Ngữ Tịch lái xe đưa anh về.
Khi xe đến tầng dưới, Vân Ngữ Tịch đỗ xe, nhìn về phía Phong Tiêu thì anh đã ngủ quên.
Vân Ngữ Tịch nhận ra lông mi của Phong Tiêu rất dài và dày, mũi cũng đẹp và thẳng, đôi môi mỏng đỏ tự nhiên, cái miệng này rất thích ra lệnh và bá đạo.
Cảm giác hiện tại của cô rất quen thuộc, giống như năm đó Hoắc Phỉ Phỉ cố tình tiếp cận Hạ Nhất Đông, đó là cảm giác ghen tị khó chịu từ trong trái tim khi thấy Sở Nhiên muốn tiếp cận Phong Tiêu với ý đồ xấu.
Chỉ là là anh giống mây trắng nơi chân trời, còn cô chỉ là cỏ dại ven đường, căn bản là không phù hợp.
Đang ngắm nhìn bộ dáng của Phong Tiêu, đôi mắt liền đột nhiên mở lên.
Mặt cô đỏ bừng, ánh mắt dời đi: "Đến… đến rồi… tôi… tôi thấy anh đang ngủ nên…"
"Đến rồi sao, xuống thôi." - Phong Tiêu giả vờ như không biết gì và chuyển chủ đề không để cô xấu hổ mà bỏ chạy.
Khóe miệng anh nhếch lên, hôm nay tâm tình thật tốt.
Vân Ngữ Tịch đi theo Phong Tiêu phía sau cứ như một cô dâu nhỏ, cúi đầu không dám nhìn ai, thật xấu hổ, cô thật sự bị người đàn ông này quyến rũ và lúc đó thật sự muốn chạm vào nó. Có lẽ Phong Tiêu không để ý phải không, anh ấy sẽ không suy nghĩ nhiều, cô tự lừa dối an ủi mình.
"Á đau đau…"
Vân Ngữ Tịch xấu hổ, cúi đầu nên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-gap-ngay-dai-boss/2776275/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.