"Tiểu Tịch…"
Trong phòng bệnh, Hạ Nhất Đông yếu ớt gọi tên cô, sau đó truyền đến âm thanh thư gì đó rơi xuống đất.
Vân Ngữ Tịch quay đầu lại, giật mình, thản nhiên trả lời rồi cúp điện thoại.
"Anh không sao chứ." - Vân Ngữ Tịch đỡ lấy Hạ Nhất Đông.
"Anh sợ em lại rời đi." - Hạ Nhất Đông nắm lấy cổ tay cô, khẩn trương nói.
"Hạ Nhất Đông." - Vân Ngữ Tịch đỡ hắn lên giường bệnh, lặng lẽ nhìn hắn, tuy lời nói sẽ gây tổn thương người khác nhưng cô không muốn rơi vào mập mờ: "Chúng ta đã chia tay rồi, tôi cũng đã nói với anh, tôi đã có bạn trai."
Hạ Nhất Đông lộ ra vẻ mặt thống khổ, hai ngày nay cô chăm sóc hắn, thậm chí còn tự mình nấu canh cho hắn, hắn tưởng mình vẫn còn có cơ hội..
"Chúng ta… thật sự không thể nữa sao?" - Hắn cay đắng nói.
"Không thể." - Cô quả quyết nói.
Cô định đợi cơ thể Hạ Nhất Đông tốt hơn mới nói ra, nhưng cô cảm thấy không nên nửa, cho người khác cái ảo mộng thật ra là điều tàn nhẫn nhất.
"Tịch Tịch, em từng nói em muốn một ngôi nhà của chúng ta, không cần lớn chỉ cần có thể chứa được hai chúng ta. Em nói em muốn nuôi một con mèo, trồng thật nhiều hoa trên ban công. Mỗi ngày chúng ta đi làm về, em nấu cơm, anh sẽ giúp em một bên. Lúc đó, anh còn cười em, giấc mộng của em rất nhỏ, bây giờ anh mới biết giấc mộng đó là chuyện hạnh phúc đến dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tinh-gap-ngay-dai-boss/2776272/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.