Thi Định Thanh bình tĩnh nhìn cô một lát, mỉm cười, không mấy bận tâm: "Hóa ra cô vẫn chỉ là ngựa non háu đá."
Lâm Khấu Khấu nói: "Có phải hay không thì đến lúc đó rồi biết."
Nói xong cô không đếm xỉa đến ai, đi thẳng tới chỗ Bùi Thứ.
Tiết Lâm dùng ánh mắt kỳ lạ chăm chú dõi theo bóng cô đi xa, còn Thư Điềm đứng cạnh khó giấu nổi sự kinh ngạc, đôi mắt đầy vẻ tò mò.
Chỉ có Bùi Thứ là cực kỳ bình tĩnh.
Thấy Lâm Khấu Khấu tới gần, thậm chí anh còn hơi nhếch môi cười, nhướng mày hỏi: "Mới đó mà đã nói chuyện xong rồi à?"
Lâm Khấu Khấu biết anh đang cười trên nỗi đau của người khác, chỉ ước thấy cô và Thi Định Thanh đấu nhau tóe lửa, thờ ơ nói: "Thành tích phải tạo ra chứ không phải gáy suông là có, nói nhiều vô ích."
Vì thế Bùi Thứ không hỏi thêm mà bảo: "Thế thì đi thôi."
Bọn họ vẫn còn một cuộc chiến nữa.
Lâm Khấu Khấu nghe vậy thì gật đầu, không nói gì thêm.
Vài người kết bè cùng nhau rời khỏi đó.
Tiết Lâm đứng đằng sau, nhìn theo bóng dáng vẫn thẳng tắp như lúc đầu của cô từ xa, chợt nhớ lúc ra khỏi phòng trà, sắc mặt Đổng Thiên Hải không tốt lắm thì thầm suy đoán: Xem ra bọn họ không đạt được mục đích của mình. Lâm Khấu Khấu cũng chỉ có hư danh thôi. Sau này cô ta có thể bắt chước Lâm Khấu Khấu, dù sợ hãi cũng giả vờ giả vịt, sắp thua đến nơi mà còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim/3612190/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.