Tiết Lâm leo một mạch từ chân núi lên trên trong đêm, từ khi trời còn tối mịt tới lúc hửng sáng nên đã thở không ra hơi, tay chân bủn rủn từ lâu.
Vóc dáng Thư Điềm nhỏ con lại còn vác thêm một cái túi nên mồ hôi đổ đầm đìa hết người.
Thấy đỉnh núi đã ở ngay trước mắt, Tiết Lâm lại không nhịn được mà thường xuyên quay ra sau nhìn.
Lúc này cũng có một vài người leo đêm xuất phát muộn hoặc leo được nửa đường thì hết sức nên bị tụt lại, họ đang từ từ đi lên từng bậc thang.
Dù cô ta có phóng mắt ra xa tới đâu cũng chẳng thấy được bóng dáng của Lâm Khấu Khấu và Bùi Thứ.
Hình như hai người này không hề theo tới đây.
Sao có thể?
Tiết Lâm đã đụng mặt họ ở cửa khách sạn, xét theo tư thế vừa ra tới sảnh của họ, bảo không leo đêm thì chẳng ai tin nổi.
Sự bất an trong đáy lòng từ từ dâng lên.
Gương mặt Tiết Lâm lạnh tanh, nghiến răng bình ổn lại hơi thở rồi leo nhanh hơn, sau vài phút rốt cuộc cũng lên tới đỉnh núi.
Chùa Thanh Tuyền ở phía đông đỉnh núi.
Gần đó là một bãi đất bằng phẳng được lát đá phiến, du khách lên núi không nhiều nhưng các quầy hàng nhỏ rất đông đúc, có người thu mua gậy leo núi với giá thấp, có người hò hét mời mọc du khách chụp ảnh kỷ niệm, còn có kẻ bán đồ ăn vặt và nước trái cây các loại...
Trông như một khu chợ nhỏ vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim/3502466/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.