Cô ngồi trong văn phòng mà lại phải gánh họa từ nhóm chat.
Lúc đọc được tin nhắn của Bạch Lam, đầu Lâm Khấu Khấu hiện đầy dấu chấm hỏi, thấy nhức hết cả gối.
Tự dưng đang yên đang lành nhắc cô làm gì?
Cô tham gia Đại hội RECC từ ba năm trước, lúc được Lục Đào Thanh tiện tay thêm vào nhóm chat chỉ chào hỏi mọi người sơ sơ, được vài ngày là lặn luôn.
Đám headhunter kỳ cựu trong nhóm vẫn còn có ấn tượng về chuyện này.
Rõ ràng Lục Đào Thanh cũng nhớ rõ nhưng mãi chẳng ừ hử gì.
Bạch Lam liền mỉa mai: "Sao thế, anh già cả rồi nên quên mất à? Tôi nhớ chỉ có lão già Lê Quốc Vĩnh mới mắc chứng lú lẫn nghiêm trọng, hóa ra anh cũng giẫm phải vết xe đổ của ông ta sao?"
Lê Quốc Vĩnh gửi một dấu ba chấm với tâm trạng phức tạp.
Lục Đào Thanh cuối cùng cũng trả lời: "Do đồng nghiệp công ty tôi không suy nghĩ thấu đáo, vừa rồi tôi đã nhắc nhở anh ta rồi. Nếu làm phiền mọi người thì tôi rất xin lỗi."
Đây xem như anh ta thay mặt Đồ Thụy nhận sai.
Lục Đào Thanh rất được lòng mọi người trong ngành, bình thường ai nhờ gì cũng giúp nên không ai muốn làm khó anh ta.
Ngay cả Bạch Lam cũng thế.
Nhưng cô ta vẫn chưa hết tức, cuối cùng vẫn không quên chỉ cây dâu mắng cây hòe: "Nếu ai cũng thấu tình đạt lý, biết tiến biết lùi như anh thì tốt biết bao thì chẳng có việc tôi mở đại một quyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim/3498609/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.