Bên ngoài thiên lao.
Tường đất màu ten cao chót vót giam cầm những tội đồ không thể tha thứ, bên ngoài tường, một bóng người đã đứng lặng hồi lâu, khi tưởng rằng sẽ bước lên phía trước, nhưng lại ngập ngừng không dám tới gần.
—— “Vương gia...” thị vệ nương theo ánh trắng nhìn người tới, “Đều đã sắp đến giờ Tuất rồi, bên trong đã an bài thoả đáng tất cả, hay là đi vào nhìn qua xem sao?”
“Ta … suy nghĩ lại chút đã …” Vân Tu khoát tay áo bỏ đi mấy bước, “Suy nghĩ lại một chút..
Vân Tu muốn vào thiên lao gặp người kia, nhưng không biết thế nào, đáy lòng luôn có chút áy náy, từ nhỏ hắn chưa từng sợ người kia, nhưng đêm nay, lại thực sự … có chút bối rối.
“Sao trưởng công chúa cũng tới đây?” thị vệ thấy trong bóng đêm có người chầm chầm bước lại gần, vội vàng quỳ xuống đất, “Thuộc hạ khấu kiến trưởng công chúa.”
“Công chúa...” Vân Tu có chút hồi hộp, “Ta tới nơi này là muốn...”
“Tới đây còn có thể gặp ai khác?” Sài Tịnh xốc áo choàng, để lộ khuôn mặt bừng sáng như nắng mai, “Đi vào theo bản cung … nhất định chàng có lời muốn nói với hắn.”
Bên trong thiên lao vắng vẻ cô tịch như nghĩa địa, mỗi một bước chân đều tạo nên tiếng vang kinh người, từ kẽ tường lao lâu năm có tiếng nước chảy róc rách, chảy tràn ra mặt đất khô khốc, lại chậm chạp không ngấm vào bùn đất.
Tận cùng của thiên lao, loé ra ánh lửa u tịch, cai ngục dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115440/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.