“Hoàng thượng... Nên làm thế nào bây giờ?” Thái dương Đinh Ninh mồ hôi chảy ròng ròng, nơm nớp lo sợ nói, “Ung Thành là cánh cửa trọng yếu nhất phía Bắc của Lương Quốc, Ung Thành mất, thì sẽ khó khăn, ai có thể ngờ rằng … có thể nhanh như vậy …”
—— “Đều do đại ca quá mức nhu nhược!” Ân Sùng Quyết phẫn nộ quát.
“Ai cũng sai, ai cũng mắc nợ ngươi …” Nhạc Hoành đau lòng nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của Ân Sùng Quyết, “Ngay cả đại ca ngươi chết dưới tay ngươi, ngươi vẫn đem sai lầm đổ lên đầu huynh ấy … Ân Sùng Quyết ngươi không còn thuốc nào có thể chữa nổi rồi.”
Đôi mắt giảo hoạt của Ân Sùng Quyết nhìn Nhạc Hoành chằm chằm, đầu ngón tay đè nước mắt chảy xuống của nàng, đưa lên môi mình mà mút lấy, “Nước mắt mặn đắng, nhưng nước mắt A Hoành lại ngọt như mật hoa, bởi vì mỗi khi thấy muội, lòng nhị ca đều như nở hoa,, có A Hoành ở đây, nhị ca có gì phải sợ chứ? Có phải không?”
Ân Sùng Quyết hất vạt long bào, bước ra ngoài điện Phượng Loan, ngoài điện Vân Tu đứng sừng sững đón gió nhìn Ân Sùng Quyết, mày kiếm giương lên như là muốn đâm vào thái dương, Vân Tu đang định tiến lên, thị vệ hai bên đã chặn hắn lại.
“Ân Sùng Quyết. Còn không mau thả chúng ta ra.” Vân Tu nổi giận mắng, “Ông nội đây sẽ giết ngươi, lấy cái mạng tiểu nhân của ngươi.”
Ân Sùng Quyết nhìn về phía cửa cung, lạnh nhạt nói: “Đem Vân Tu giam vào lao, đi gặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115437/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.