Ân Sùng Quyết mặc kệ hổ phù dưới chân mình, nhanh như chớp khom người đoạt lấy khoá vàng của Nhạc Hoành cho Mục Dung, nhìn chằm chằm hai chữ “Yên vui” lấp lánh trên đó …tim như ngừng đập.
“Nhị ca, huynh có nhìn thấy Mục Dung mang theo khoá đồng tâm bên mình không? Mặt trên có khắc chữ “Yên vui” đó.”
“Khoá đồng tâm? Hôm nay Mục Dung ăn vận rất đẹp nhưng không có thấy cái khoá đồng tâm nào hết. Sao vậy? Của muội tặng cho cô ta sao?”
“Bảo đại ca đưa cho cô ấy, nhưng xem ra Mục Dung thấy không vừa mắt rồi …”
“Đây … là đồ mà A Hoành đưa cho Mục Dung…?”Ân Sùng Quyết khó tin nhìn vẻ mặt như bị vạch trần của đại ca, “Đây là đồ A Hoành tặng cho thê tử của huynh!” Ân Sùng Quyết căm tức nhìn đại ca quát, “Mấy năm nay, huynh không có đưa cho Mục Dung hộ muội ấy, hàng ngày … hàng đêm … đều mang theo bên mình … Đại ca... Đại ca!”
Ân Sùng Húc không thể lảng tránh ánh mắt gần sát của đệ đệ, phất tay áo nói: “Ta không có đưa cho Mục Dung, quả thật là lúc nào cũng mang bên mình, một tấc cũng không rời.”
“Từ lâu huynh đã sớm muốn có A Hoành, có phải không?” Ân Sùng Quyết bẻ đốt ngón tay.
“Muốn có?” Ân Sùng Húc tự giễu cúi đầu nói, “Ta nếu thật là muốn có muội ấy, giờ này ngày này đệ mới biết được sao? Tình cảm của ta chôn sâu nơi đáy lòng, không hề mong cầu, cũng không dám nghĩ, chỉ có vậy mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115432/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.