Sắc mặt Ân Sùng Húc trắng bệch, cắn chặt môi dưới đến bật máu, nghẹn ngào nói: “Đệ không phải chết, tất cả mọi người không ai phải chết cả... Cha muốn ta làm gì, thì ta làm cái đó đi...”
“Đại ca... đồng ý rồi?” Ân Sùng Quyết quay đầu lại nhìn về phía Ân Khôn, “Đại ca đồng ý rồi!”
—— “Hoàng thượng vạn tuế,vạn tuế, vạn vạn tuế! Hoàng thượng vạn tuế,vạn tuế, vạn vạn tuế!!!”
Tiếng hô vang trời truyền tới mọi ngóc ngách trong hoàng cung Lương Quốc. Khuôn mặt Ân Sùng Húc cứng ngắc hoàn toàn không có vẻ vui sướng khi được xưng đế, nếu có chỉ là sự đau đớn khi không thể gặp lại Mục Dung và nhi tử, cùng sự sợ hãi với đế vị...
Một nơi khác, Ngô Tá cùng mấy tướng lĩnh Sài gia quân bị trói cùng nhau đang bị trọng binh canh chừng, Ngô Tá mơ hồ nghe được tiếng hô ầm ĩ từ đại điện truyền đến, nghiêng tai tinh tế lắng nghe một lát, “Các ngươi nghe xem...”
“Vâng... Chúc mừng tân đế...” Có người kinh hoảng hô lớn, “Hoàng thượng vạn tuế,vạn tuế, Ân Sùng Húc... Ân Sùng Húc!”
Ngô Tá nghe rõ tiếng la hò tới bên tai, hét lớn một tiếng đem hết khí lực muốn cởi dây trói mình ra, phẫn nộ hô: “Ân Sùng Húc! Hoàng thượng tín nhiệm ngươi như vậy, ngươi cư nhiên có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo! Ta phải giết ngươi, ta phải giết ngươi!”
“Ngô tướng quân thật biết nói đùa.” Lính canh phòng cười nói, “Cũng không biết mấy vị tướng gia ở đây có thể sống đến khi nào, làm thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115419/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.