“Cô!” Ân Sùng Quyết tức giận chỉ tay vào mặt Tô Tinh Trúc, “Ta không mang theo bọn họ đi thì có mặt mũi nào gặp cha và đại ca ta? Thành nhi là cốt nhục của Ân gia, cha sẽ không tha thứ cho ta!”
“Ân bảo chủ nhất định sẽ tha thứ cho ngài.” Tô Tinh Trúc đầy ẩn ý cười nói, “Nhất định ngài cũng sẽ vô cùng cảm kích ta, cả đời này sẽ nhớ đến ân tình của ta với ngài.”
“Ta không rõ cô đang nói cái gì!” Ân Sùng Quyết lảng tránh ánh mắt khó lường của Tô Tinh Trúc.
“Ngài hiểu.” Tô Tinh Trúc nhẹ nhàng bước đến trước người Ân Sùng Quyết, sửa vạt áo xộc xệch cho hắn, ầy một tiếng nói “Buổi tối gió lớn, Ân nhị thiếu nên cẩn thận thân thể.”
Thấy Ân Sùng Quyết nhăn mặt, ánh mắt tràn đầy khinh thường, Tô Tinh Trúc vỗ bờ vai hơi nhún lại của hắn, thấp giọng nói: “Mẹ con họ ở Huy Thành thì có liên quan gì tới ngài? Ân nhị thiếu đã tận lực, hai người bọn họ chân yếu tay mềm, không mang đi cũng là hợp tình hợp lý, không ai có thể trách ngài.”
“Phía Nam tạo phản, hai người bọn họ nhất định dữ nhiều lành ít!” Ân Sùng Quyết run giọng nói, “Sài Chiêu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mẹ con bọn họ...”
“Hai người bọn họ có chết cũng không kéo theo mạng của Ân nhị thiếu, ngài hoảng hốt gì chứ?” Tô Tinh Trúc cau mày nói, “Hai người bọn họ nếu thật bị sự bị Sài Chiêu giết... Đại ca ngài mới có thể hận Sài Chiêu thấu xương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115411/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.