Ngày hôm sau. Điện Trạch Thiên.
Sài Chiêu ngồi ngay ngắn trên long ỷ quét mắt nhìn chúng thần trên điện, mắt xám dừng trên khuôn mặt Ân Sùng Húc, nhàn nhã nói: “Biệt viện trẫm ban cho Định Quốc hầu và Trung Nghĩa hầu, hai khanh có hài lòng không?”
Ân Sùng Húc tiến lên một bước cung kính nói: “Long ân của hoàng thượng, huynh đệ mạt tướng quả là thụ sủng nhược kinh.”
Sài Chiêu cười nói: “Huynh đệ nhà họ Ân có công lớn, có ban thưởng thế nào cũng không đủ, không cần đa tạ trẫm. Biệt viện này coi như là đã vừa ý, chọn ngày tháng tốt để Ân bảo chủ và thê tử của khanh dọn đến Huy Thành thôi.”
Lời này vừa nói ra, Ân Sùng Húc chưa kịp phản ứng, lòng Ân Sùng Quyết đã có chút hồi hộp, giương mắt lặng lẽ nhìn dáng vẻ bất động của Sài Chiêu, lại chậm rãi cúi đầu.
“Cha thần và Mục Dung …” Ân Sùng Húc cúi đầu nói: “Bọn họ đã quen sống ở Tuy Thành – Ân Gia Bảo, sợ là không chịu được giá lạnh ở Huy Thành, tuổi của cha thần cũng đã lớn …”
“Tuy nói là vậy.” Sài Chiêu ngắt lời nói, “Thôi thì Ân bảo chủ có nhiều bất tiện, nhưng thê tử Mục Dung của khanh vốn không muốn rời xa khanh, lần trước từ biệt ở Tuy Thành, Định Quốc hầu đã hứa với thê tử, là sẽ không bao giờ rời xa nàng nữa. Tình cảnh này, trẫm cũng cảm động, sao có thể bắt phu phụ khanh phải chia lìa nữa? Việc này không nên chậm trễ, hôm nay bãi triều, trẫm sẽ phái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115396/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.