Mặt trời lên cao ngang đầu người, kèm theo tiếng hắt xì là cửa phòng đẩy ra, Sài Tịnh bọc áo khoác lông màu xanh bước một chân ra ngoài, liền thấy trong viện tuyết đọng chưa tan, một thân ảnh quen thuộc dựa vào bụi cây đang cúi đầu nhìn gì đó.
Thân ảnh kia nghe thấy tiếng động liền xoay người, nhìn thấy Sài Tịnh ở bên của thì có chút khẩn trương, dừng một chút mới chật vật chào hỏi: “... Công chúa đã tỉnh rồi?”
Sài Tịnh ừ đáp lại, tầm mắt vô thức nhìn mây trên trời, như là buông tiếng thở dài, chậm rãi đi về phía Vân Tu.
Vân Tu thấy Sài Tịnh đang đi gần đến, vội vàng cúi đầu vuốt khuôn mặt đầy bông tuyết, thấp giọng nói: “Hôm qua thuộc hạ và Thiếu phu nhân cùng trở về, trong linh đường... Vân Tu thân là kẻ hèn mọn, cho nên không dám vào bái kiến hoàng thượng và công chúa...”
“Không có gì đáng ngại.” Sài Tịnh thoải mái nói, “Trở về là tốt rồi, đường đi hung hiểm, nhờ có ngươi che chở đại ca và A Hoành. Công Lương đại chiến, nghe nói... Ngươi cũng lập được rất nhiều công lao.”
Mặt Vân Tu đỏ lên, ngập ngừng nói: “Đều là thiếu chủ để mắt đến thuộc hạ, Vân Tu là kẻ lỗ mãng... Không thành được đại sự...”
“Vân Tu một lòng hiệp nghĩa, lại có bản lĩnh tốt như vậy, làm sao không thành đại sự được?” Sài Tịnh nâng đôi mắt sưng đỏ như quả hạnh, “Đợi đại ca đăng cơ... Sẽ trọng dụng ngươi.”
Vân Tu nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115387/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.