Thẩm Khấp Nguyệt kinh sợ ngừng bước, cảm thấy giữa hai chân có một chốt lỏng ấm nóng chảy xuống, tràn xuống nền tuyết trắng, Thẩm Khấp Nguyệt cứng đờ người không dám cúi xem thế nào, dựa vào thân cây đau đớn kêu khóc: “Đau quá, đau quá…”
Tiếng gió ù ù thổi qua tai, nhưng không có ai đáp lại.
Một cơn đau xét rách từ bụng nan ra toàn thân, vết máu chảy thành dòng, nhìn thấy mà giật mình.
—— “A... cứu mạng a...” Thẩm Khấp Nguyệt quỳ gối xuống thống khổ hô, “Có ai không... Người đâu... Cứu ta...”
—— “Cứu ta với...”
Huy Thành cách ngay đó không xa, thấy thời gian mới quá Ngọ, Nhạc Hoành cũng không lại giục Vân Tu chạy nhanh nữa, nhẹ nhàng đá đá vào bụng Bạch Long thong thả bước đi, quay đầu nhìn sườn mặt khôi ngô tĩnh lạng của Vân Tu, muốn nói lại thôi.
—— “Cứu... Mạng...”
“Vân Tu nghe xem!” Nhạc Hoành chợt vểnh tai nói: “Vân Tu mau nghe xem.”
“Gì …” Vân Tu lấy lại tinh thần, nhìn xung quanh, “Là tiếng nữ nhân.”
“Mau đi xem xem thế nào.” Nhạc Hoành men theo hướng tiếng kêu cứu đi về phía đường mòn, tuyết trắng mênh mông, xa xa bóng người đơn bạc, mặc áo choàng đen ẩn hiện sau thân cây, cuộn mình co quắp.
“Thiếu phu nhân cẩn thận chút.” Vân Tu không dám khinh thường, thoáng chốc thu hồi vẻ mất tập trung, khuôn mặt lợi hại y như xưa, kéo dây cương Bạch Long đem Nhạc Hoành kéo về phía sau mình, cảnh giác hướng phía bóng người đi đến, “Để Vân Tu đi trước xem sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115381/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.