Tuy Thành, bờ rừng ngoài Ân Gia Bảo.
“Đại thiếu gia.” Mấy người hầu của Ân Gia Bảo nhìn mặt trời ban mai nói: “Trời mới vừa sáng, sao cậu lại dậy sớm vậy chứ?”
Ân Sùng Húc chậm rãi đến gần ngôi mộ mấy người này mới đắp xong, đôi mắt trầm tĩnh khó nén nổi bi thương, bàn tay giơ ra chạm vào bia mộ, vuốt ve chữ khắc trên đó.
Người đứng đầu nhóm người hầu cung kính nói: “Xây mộ mấy ngày cuối cùng cũng xong, mong rằng đại thiếu gia không chê xấu xí. Hoa Mạn Đà cũng đã trồng ở trong vườn, mùa xuân năm sau, Nhất định là sẽ nở hoa.”
“Rất tốt rồi.” Ân Sùng Húc phất phất tay nói, “Quay về Ân Gia Bảo nghỉ ngơi đi.”
Người hầu đi cách mấy bước liền quay đầu lại nhìn Ân Sùng Húc rồi dần dần biến mất trong rừng rậm.
“Muội muội... Nhạc Hoành chi mộ…” Ân Sùng Húc dựa vào tấm bia đá mới lập, ngồi bệt xuống đất, “A Hoành… muội ở trên trời có phải đang nhìn đại ca…” Ân Sùng Húc buồn bã cười nói, “Muội và Sài thiếu chủ cùng một chỗ, chắc cũng sẽ không bao giờ nhớ đến huynh đâu…”
“Bạch Long! Chạy mau! Đằng trước chính là Ân Gia Bảo! Nhìn thấy đại ca cùng Ân bá bá là sẽ được cứu rồi!”
Ân Sùng Húc ngửa mặt dán chặt vào tấm bia đá lạnh băng, bịt tai nói, “Đại ca phải làm sao đây? A Hoành… A Hoành...”
Mái ngói uy nghi kéo dài của Ân Gia Bảo chìm trong sương mờ, Nhạc Hoành giục ngựa giơ roi cao giọng nói: “Bạch Long, mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115358/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.