Đại điện Trạch Thiên, hoàng cung, Huy Thành, Chu Quốc.
Người hầu phất nhẹ cây phất trần, Sài Dật một thân hoàng bào đang rảo bước tiến vào đại điện Trạch Thiên, khuôn mặt hồng hào rạng rỡ, chúng thần trong đại điện đều quỳ xuống, một tiếng “Vạn tuế” hô lên như xuyên tận trời cao.
Lý Trọng Nguyên đăm chiêu, cho dù là như vậy, khí thế lúc Sài Dật đi qua, vẫn làm hắn kiềm chế không dám thở mạnh, cái gọi là khí chất người hoàng tộc, chính là như vậy.
10 tháng trước, lúc Sài gia rời khỏi Chu Quốc vẫn chỉ là một thần tử của nhà Nam Cung, chưa đầy một năm, Sài Dật khi bước sang tuổi 60
đã có thể khoác trên mình long bào, còn ngồi trên ngai rồng trong đại điện Trạch Thiên. Lý Trọng Nguyên cắn môi, hàng lông mi dài cũng không ngừng dao động, hắn vẫn chưa từng được đặt chân vào chính điện của hoàng cung Chu Quốc, cho dù nhiều năm trước may mắn được cùng Sài Dật vào kinh, Sài Dật cũng chưa từng để cho hắn cùng nhập cung diện kiến thánh thượng.
Lý Trọng Nguyên nhớ rõ, bản thân lúc đó, phải ở lại dịch quán ngoài cung, nóng lòng nhìn về những mái ngói đỏ vô tận phía trước, hắn nghĩ rất nhiều, nghĩ thật khó để có thể bước qua được cửa cung, để nhìn thấy hoàng thất Đại Chu đã không còn được vinh quang.
Sài Dật được gia tộc Nam Cung nhường ngôi đăng cơ, nhạc phụ của hắn đã ngồi trên ngai vàng cao nhất Đại Chu, nhưng ở bên cạnh, lại là vị Sài thiếu chủ đó, còn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115351/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.