Ba ngày sau, ngoại thành Huy Thành kinh đô Chu Quốc.
“Trận tuyết lớn quá…” Ngô Hữu vuốt bông tuyết trên mặt, chỉ Huy Thành như ẩn như hiện cách đó không xa nói: “Ngay phía trước rồi.”
Thẩm Khấp Nguyệt trên lưng ngựa kéo chặt áo khoác lông cừu, lông mi cong dài có dính chút tuyết, chớp mắt một cái bụi tuyết rơi xuống, khiến cho dung nhan tuyệt mỹ của nàng ta càng trở lên lung linh, Ngô Hữu lén nhìn Thẩm Khấp Nguyệt, nhất thời có chút hoảng hốt.
Ngô Tá bên cạnh ho nhẹ, khẽ thấp giọng nói: “Hồng nhan hoạ thuỷ, đệ muốn chết sao hả?”
Ngô Hữu giật mình nói: “Đại ca, huynh nói gì thế?”
“Ta nói… hồng nhan hoạ thuỷ!” Ngô Tá lạnh lùng nói, “Trọng Nguyên ca đã như vậy, đệ tuyệt đối không được giẫm vào vết xe đổ của huynh ấy.”
Ngô Hữu còn muốn thanh minh mấy lời cho mình, Ngô Tá đã đá bụng ngựa chạy bỏ đi, Ngô Hữu khó cầm lòng mà liếc nhìn Thẩm Khấp Nguyệt, chỉ thấy Lý Trọng Nguyên chậm bước đi tới bên Thẩm Khấp Nguyệt, thấy trên áo khoá lông cừu của nàng ta dính đầy tuyết, hai má như ngọc cũng vì lạnh mà đỏ ửng lên, thương tiếc nói: “Đã bảo chuẩn bị xe ngựa cho mà nàng không chịu, Chu Quốc đã vào đông, lạnh không chịu được phải không?”
“Không lạnh.” Thẩm Khấp Nguyệt khẽ cười nói: “Mọi người đều cưỡi ngựa, một mình ta đi xe ngựa sẽ bị người tra chỉ trỏ, khiến chàng khó xử…”
Lý Trọng Nguyên cười trấn an, tâm sự đến cửa miệng đều bị Thẩm Khấp Nguyệt thấy rõ, Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115347/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.