“Vì sao để đệ ở lại Ung Thành?” Đầu ngón tay Sài Chiêu khẽ gõ vào bàn đá. “Ở lại Ung Thành, có gì không tốt?”
“Vương gia...” Lý Trọng Nguyên muốn nói lại thôi
“Để cho kẻ muốn nhanh chóng lập công được như toại nguyện, đền bù mong muốn của Ân gia huynh đệ, có gì không tốt chứ?” Sài Chiêu đầy thâm ý nhìn Lý Trọng Nguyên. “Trọng Nguyên nghĩ lại cho kỹ coi, có phải hay không?”
“Ý của vương gia, Trọng Nguyên hiểu rồi.” Nhưng Lý Trọng Nguyên vẫn nói: “Nhưng hoàng thượng và công chúa... Cũng hy vọng có thể nhìn thấy đệ làm chút việc gì đó cho Sài gia…”
“Đệ cảm thấy hoàng thượng và công chúa thực sự nghĩ như vậy sao?” Đôi mắt xám khó lường nhìn chằm chằm Lý Trọng Nguyên.
Lý Trọng Nguyên nhất thời không biết nên ứng phó thế nào, sợ hãi đầu càng cúi thấp xuống.
“Hoàng thượng phong Sài Tịnh là Vĩnh Lạc công chúa, cũng là muốn công chúa cả đời có thể yên vui, không phải ưu phiền.” Sài Chiêu chậm rãi nói. “Cuộc đời con người, mong cầu lớn nhất cũng chỉ là hai chữ yên vui. Chiến trường hung hiểm khó dò, đệ nhìn Ân Sùng Quyết liền biết, liều mạng như vậy, may mắn hắn khác với người thường, mới có thể tránh được kiếp nạn này. Cho dù cả đời anh hùng, nếu là chết sa trường, công tích vang danh thiên hạ thì cũng để làm gì? Nếu không phải thời thế bắt buộc, ai muốn bước lên con đường đầy máu này?”
Thông minh như Lý Trọng Nguyên đương nhiên hiểu được ý khuyên bảo trong lời của Sài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115294/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.