Trong phòng ngủ
Sài Chiêu đắp chăn cho Nhạc Hoành, lại cúi đầu cọ cọ vào hai gò má ửng hồng của nàng, rồi lại chui vào trong chăn kéo nàng ôm vào lồng ngực.
“Có phải nên nói với ta chuyện… chuyện Lý Trọng Nguyên.” Sài Chiêu khẽ nói.
“Chuyện gì?” Nhạc Hoành làm bộ như không hiểu nói: “Chuyện gì của phò mã gia?”
“Còn định gạt ta?” Sài Chiêu khẽ bóp hai má nàng. “Chịu bao oan ức cũng không muốn nói với phu quân sao?”
“Nhất định là Vân Tu!” Nhạc Hoành ảo não nói: “Cái tên miệng rộng đáng đánh kia, rốt cuộc ai mới là chủ của hắn chứ?”
“Nàng đừng trách hắn.” Sài Chiêu cười nói: “Hắn cũng là không đành lòng nhìn nàng phải nhẫn nhịn, lần này Trọng Nguyên phản ứng cho dù không sai, nhưng...” Sài Chiêu không cười nữa. “Có một số việc cũng không tránh khỏi quá đáng… Còn cả Ngô Hữu không biết giữ mồm miệng…”
“Thôi bỏ đi…” Nhạc Hoành ngắt lời nói: “Nam tử khó tránh khỏi lỗ mãng, bọn họ nhiều ngày không được gặp chàng, nóng lòng cho nên có chút hàm hồ rồi cũng thôi. Ngày mai ta phải dạy dỗ Vân Tu mới được, lại dáng mách lẻo với chàng… thật sự là không ra sao cả.”
“Với đầu óc của Lý Trọng Nguyên.” Mắt Sài Chiêu loé lên tia lạnh lẽo. “Khi hắn nhận được mật chỉ của Nam Cung Yến hẳn là đã đoán được bảy tám phần. Nhưng vẫn cố tình từng bước ép tới, thậm chí cự tuyệt xuất binh trợ giúp Ân Sùng Quyết đánh hạ Ung Thành… nguyên nhân là vì sao?” Sài Chiêu cười lạnh nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115290/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.