Chương trước
Chương sau
̀ gió lớn

“Thiếu chủ!” Lý Trọng Nguyên hô to: “Người không muốn gặp Trọng Nguyên, dù cho có cược tính mạng này Trọng Nguyên cũng nguốn gặp bằng được người. Chỉ sợ rằng người ở trong trướng cùng với thiếu phu nhân không thực sự là thiếu chủ. Thiếu chủ, nếu người nghe thấy, xin hãy ra gặp đệ một lần.”

Thấy Sài Chiêu trong trướng vẫn yên tĩnh không tiếng động, Lý Trọng Nguyên hạ quyết tâm, cắn răng rút bội kiếm bên hông. “Thiếu chủ, Trọng Nguyên chỉ có thể mạo phạm, chỉ cần nhìn thấy thiếu chủ, Trọng Nguyên tự nguyện tùy ý người xử trí.”

Ngô Hữu phất tay, mấy trăm quân sĩ phía sau cũng đồng loạt rút binh khí, bao vây toàn bộ mười mấy binh sĩ hộ vệ bên ngoài trướng. Đúng thời khắc giương cung bạt kiếm thì phía xa có một trận dồn dập tiếng bước chân lại gần, Lý Trọng Nguyên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ân Sùng Quyết dẫn theo mấy trăm người của Ân Gia Bảo hùng hổ đi tới, còn chưa tới soái doanh, Ngô Hữu đã hạ lệnh cản người của Ân Gia Bảo đứng bên ngoài. Tiếng đao kiếm rút ra vô cùng ghê người, vẻ mặt như muốn lao vào đánh nhau.

“Thiếu chủ, đây là những gì mà người muốn nhìn thấy sao?” Lý Trọng Nguyên caoo giọng nói. “Lần này Sài gia quân nội chiến chỉ khiến người thân đau kẻ địch sung sướng, thiếu chủ!”

Nhạc Hoành dùng tay vén màn trướng, giơ cao hổ phù trong tay nói: “Hổ phù hoàng thượng ban hiện tại trong tay ta, kẻ nào dám lỗ mãng khơi mào nội chiến trong quân?”

Lý Trọng Nguyên mở lớn mắt nhìn, thấy trong tay Nhạc Hoành đúng thật là hổ phù Nam Cung Thần ban cho Sài Chiêu, nó phản chiếu ánh mặt trời ban trưa, tỏa ra luồng sáng đen chói mắt.

“Hổ phù...” Ngô Hữu lẩm bẩm khẽ nói, trường kiếm trong tay nhất thời buông lỏng.

“Hổ phù ở đây, Lý Trọng Nguyên ngươi còn hoài nghi gì hả?” Nhạc Hoành trấn định nói. “Đại Chu quy định, người nắm giữ hổ phủ thống lĩnh tam quân, gặp hổ phù như gặp Thánh Thượng. Lý Trọng Nguyên, Ngô Tá, Ngô Hữu các người còn không mau quỳ xuống?”

Nhạc Hoành quát mấy câu, mắt kiên định trừng lớn, không giận mà uy. Bàn tay Ngô Tá mềm nhũn, bội kiếm chưa rút khỏi vỏ đã tuột khỏi tay rơi xuống đất, quỳ dưới chân Nhạc Hoành, cúi thấp đầu nói, “Thuộc hạ ngu muội, mong rằng thiếu chủ cùng thiếu phu nhân thứ tội.”

“Đại ca, huynh...” Ngô Hữu nhìn thấy huynh trưởng nhận lỗi vội la lên.

Mắt Nhạc Hoành sáng rực nhìn về phía Lý Trọng Nguyên, thấp giọng nói: “Quận mã gia, nhiều người như vậy nhìn thấy, ngươi định làm khó chính mình và thiếu chủ sao? Còn nữa… Khiêu khích Sài gia quân nội chiến chính là quận mã gia ngươi, chinh chiến bên ngoài kiêng kị nhất là nội chiến, Kỷ Minh trong Ung Thành chỉ sợ là cũng đang đợi ngươi trở mặt làm tổn thương người nhà, kẻ thù vui sướng. Nhìn khắp nơi, chắc cũng chỉ có quận mã gia ngươi dám làm, phải chăng…”

Lý Trọng Nguyên không khỏi run người, lòng bàn tay cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn ương ngạnh nói. “Vương gia là nhạc phụ của thần, sinh mạng của người… sao thần có thể coi như không thấy được. Ngài cùng thiếu chủ, cũng không thể...”

“Lời trong chiếu thư thật giả vô định.” Nhạc Hoành chớp mắt nói. “Sài Chiêu tay nắm đại quân của Đại Chu, hoàng thượng cùng trưởng công chúa cho dù có gan lớn như trời, một khi Sài gia quân còn ở bên ngoài thì bọn họ tuyệt đối không dám ra tay với thúc phụ. Đạo lý này, người nổi tiếng túc chí đa mưu như Lý Trọng Nguyên quận mã gia cũng không rõ sao?”

“Thiếu phu nhân...” Lý Trọng Nguyên run giọng nói không ra lời.

Nhạc Hoành xua tay ý bảo hắn không cần nói nữa, tiếp tục nói: “Chuyện hôm nay ta và Sài Chiêu có thể coi như chưa từng xảy ra, quận mã gia cũng không cần phải áy náy trong lòng. Quân Lương trong Ung Thành đã không thể chống đỡ lâu được nữa, một tiếng trống cổ vũ sĩ khí tấn công Ung Thành mới là việc cấp bách. Quận mã gia, ngươi nói có phải hay không?”

“...” Lý Trọng Nguyên nhíu mày nói “…Phải…”

“Cứ vậy đi.” Nhạc Hoành khẽ cười nói: “Đều là người một nhà, đoàn kết một lòng mới có thể khiến mọi việc đều thuận lợi.”

Nói xong, mắt hạnh của Nhạc Hoành lướt qua huynh đệ Ngô gia, xoay người đi vào phía trong soái doanh. Ân Sùng Quyết kinh ngạc nhìn bóng dáng xinh đẹp của Nhạc Hoành, trong lòng buồn bã không nói lên lời.

Trong doanh trướng, Nhạc Hoành chống bàn thở dốc từng hơi, sắc mặt có chút đỏ lên. Ân Sùng Húc vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, châm trà đưa cho Nhạc Hoành, thân thiết nói: “Có chỗ nào không thoải mái thì mau nói cho đại ca biết.”

Nhạc Hoành lắc lắc đầu, tay cầm chén trà cứ run, thoáng bình phục một lát mới chậm rãi hé môi nhấp một ngụm, khi này mới có thể dễ dàng nói. “Muội không sao. Chẳng qua vừa rồi… thấy mấy người Lý Trọng Nguyên thực sự chĩa mũi kiếm về phía mình…. Vẫn là có chút...” Nhạc Hoành tự giễu cười. “Không nói nữa, chẳng phải bây giờ không sao rồi sao?”

Nghỉ ngơi chùng một tuần trà, Nhạc Hoành mới nhận ra tay mình vẫn nắm chặt hổ phù Sài Chiêu giao cho mình, vội vàng buông tay, thả hổ phù màu đen đã thấm đẫm mồ hôi ra.

“Một khối hổ phù, nhưng lại giống như thánh chỉ vậy?” Ân Sùng Húc chần chờ nói, tay khẽ chạm vào nó.

Nhạc Hoành cười nói. “Đại ca cầm lấy xem cũng không sao đâu. Có hữu dụng thế nào chẳng qua cũng là cục đá mà thôi.”

Ân Sùng Húc cẩn thận sờ sờ hổ phù, nâng đến ngang mắt tinh tế quan sát, vuốt ve hoa văn trên đó nói. “Lý Trọng Nguyên không chịu rút lui, khi nhìn thấy khối hổ phù này liền không dám đòi gặp thiếu chủ nữa sao?”

Nhạc Hoành chống má nhìn hổ phù trong tay Ân Sùng Húc, gật đầu nói: “Đại ca có lẽ không biết, người nắm giữ hổ phù có thể thống lĩnh tam quân, nếu là chủ soái tạm thời không có ở, hổ phù cũng có thể ra lệnh cho tam quân. Tướng sĩ trên dưới đều tuân lệnh người giữ hổ phù.”

“Thì ra là thế.” Ân Sùng Húc có chút đăm chiêu nói. “Trách không được bọn người Lý Trọng Nguyên lại quay ngoắt như thành người khác vậy. Trong tay A Hoành cầm hổ phù, cho dù thiếu chủ thực sự không ở trong quân họn họ cũng chỉ có thể nghe hiệu lệnh của muội. Nếu như vậy… cho dù hắn có nghi ngờ mấy cũng không dám làm loạn…”

Khối đá màu đen khắc goa văn kia như là có ma lực, khiến người ta muốn cầm mãi không buông tay. Ân Sùng Húc nhìn thật lâu xong mới đặt lên bàn, nhìn Nhạc Hoành nói: “Thứ quan trọng như vậy thiếu chủ cũng giao cho muội, trong lòng ngài ấy tín nhiệm nhất cũng là A Hoành muội. A Hoành không hổ là dòng dõi hầu môn, có thể gánh vác được sự phó thác của thiếu chủ.”

“Đại ca lại chê cười muội rồi.” Nhạc Hiành thu hồi hổ phù đỏ mặt nói. “Cáo mượn oai hùm, người ai mà không biết làm chứ?”

Ân Sùng Húc không đáp lại, nhìn vẻ mặt Nhạc Hoành, khẽ thở ra một hơi.

Huy Thành – kinh đô Chu Quốc.

800 ám vệ của Sài gia nối bước nhau chạy tới Huy Thành, người của Ân gia lại đóng giả thương nhân đi đến Huy Thành sớm mấy ngày. Nhìn Huy Thành sóng yên gió lặng, nhưng bên trong sóng ngầm cuộn trào.

“Đại ca.” Sài Tịnh đầu đội nón rộng ấn cốc rượu trong tay xuống bàn, nhìn ra phía ngoài cửa sổ quán rượu thăm dò, sau lại thu hồi tầm mắt nhìn Sài Chiêu nói, “Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của huynh, chắc rằng trong lòng đã có kế sách rồi.”

Sài Chiêu chậm rãi phẩm rượu trả lời: “Huy Thành thực sự không có bảo vật gì, ngay cả rượu này cũng quá nhạt, ta vẫn thích rượu trúc thanh ủ 10 năm của Vân Đô ta đó mới thực sự là rượu ngon nhất trên đời.

Sài Tịnh khẽ cười, bưng bình rượu lên rót cho Sài Chiêu, than thở nố, “Đến lúc này mà vẫn có thể luận rượu cũng chỉ có Sài thiếu chủ thôi. Được rồi, Tịnh Nhi hứa với huynh, nếu việc này thuận lợi, khi về nhất định sẽ đào mấy hũ rượu trúc thanh 10 năm lên cho Sài thiếu chủ, uống đến khi say mới thôi, được chưa?”

Sài Chiêu đạt được ý nguyện liền cười. “Quận chúa tuy không phải nam tử, nhưng một lời nói tứ mã nan truy, hãy nhớ kỹ những lời hôm nay đã nói.” Nói đùa vài câu, Sài Chiêu thu hồi ý cười, mắt xám lơ đãng nhìn quanh bốn phía, thấy không có chỗ nào khả nghi, lúc này mới hạ giọng chậm rãi nói: “Tối nay...”

“Tối nay hành sự?” Sài Tịnh kinh ngạc khẽ hô nhỏ. “Có phải hơi vội vàng rồi không?”

“Việc lớn không nên kéo dài.” Sài Chiêu khẽ gõ bàn, liếc mắt nhìn về con đường phíay ây ngoài quá rượu, “Tối nay chúng ta đi về phía phố tây đi, gặp một người.”

“Phố phía tây?” Sài Tịnh quay về nhìn phố phía tây, nghĩ nghĩ nói. “Cuối phố phía Tây, chỉ có một…” Sài Tịnh nói lớn hơn. “Muội biết rồi, là… phủ Thái úy!”

Sài Tịnh uống cạn ly rượu, vẻ mặt tự nhiên bình tĩnh.

“Đại ca muốn đi gặp Tô thái uý sao?” Sài Tịnh thử thăm dò ý nghĩ cỉa Sài Chiêu.

“Phải thế.” Sài Chiêu ra vẻ bí mật khẽ lắc đầu. “Người khôn khéo khó lường, tinh quái nhất nhà họ Tô là…”

“Tô Tinh Trúc.” Sài Tịnh cười nói. “Tự cho là nữ tử giỏi giang, xinh đẹp như thiên tiên nhiều người ái mộ nhất trong thiên hạ… Tô đại tiểu thư.”

“Xinh đẹp như tiên, tâm lại như rắn rết.” Mắt Sài Chiêu loé lên tia vô tình băng lãnh. “Nhưng chúng ta không thể không gặp người này một lần.”

Sài Tịnh hiểu ý nói. “Muội cũng nhận được tin, trận bệnh này của hoàng thượng, người thường xuyên ra vào hoàng cung nhất chính là Tô Tinh Trúc. Ngày nào nàng ta cũng gặp trưởng công chúa, ngay cả đám trọng thần thái phó Lạc Tân cũng không được trưởng công chúa tin tưởng bằng. Đại ca… là muốn xác thực tin tức của vương gia và hoàng thượng từ miệng nàng ta hay sao?”

“Không sai.” Sài Chiêu quả quyết nói. “Cũng chỉ có nàng ta mới biết rõ ràng mọi chuyện thôi.

“Nhưng mà…” Sài Tịnh chần chờ nói: “Huynh muội ta tiến Huy Thành bằng cách này, Tô gia nhất định cọi chúng ta như đại địch, không chừng sẽ đem trói chúng ta áp vào hoàng cung cũng không chừng.”

“Quận chúa lúc này là vì tức giận mà hoá ngớ ngẩn sao?” Sài Chiêu nhìn đám ám vệ Sài gia mặc y phục dân thường đứng bên ngoài. “Cha con họ Tô sợ chết, Sài gia bị ép tới bước đường ngày hôm nay, còn gì mà sợ mất chứ?”

Sài Tịnh bỗng sáng bừng mắt hạnh, nhìn thẳng vào đôi ắt màu xám có vẻ thờ ơ mà sâu kín của Sài Chiêu, chút lo lắng vừa rồi giờ đây đã không thấy dấu vết, chỉ tràn ngập vẻ quyết tâm...

Màn đêm như là không muốn hạ xuống, nhưng lại không thể không buông xuống, phía Tây không thấy ánh mặt trời chói chang như lửa, ánh trăng đêm rằm dần dần che phủ tầm mắt rồi bất giác ẩn vào từng mây.

Đường phố phía tây trong bóng đêm loé lên vô số ánh đèn dầu, rồi lại vội vàng vụt tắt, xung quanh một mảng tối đen.

Bên ngoài Thái úy phủ.

“Bây giờ triều đình ngay cả tiền mua dầu để thắp đèn cũng không có sao?” Thanh âm giòn tan mang theo ý giận từ xa truyền đến, Tô Tinh Trúc tức giận vò tay áo nói. “Cả một con đường dài mà không thấy nổi một ngọn đèn, đúng là đám cẩu nô tài không hiểu chuyện.”

Gió lạnh đánh úp lại, nhìn con đường tối đen như mục kéo dài phía trước, Tô Tinh Trúc chợt thấy sống lưng ớn lạnh, chần chờ không dám bước tiếp.

Nha hoàn đi theo phía sau sợ hãi nói. “Tiểu thư, chúng ta nhanh về đi thôi. Bằng không lão gia lại lo lắng. Đường hơi tối, để nô tỳ đỡ cô đi chậm một chút.”

Tô Tinh Trúc hít một hơi thật sâu, bước nặng bước nhẹ đi về phía trước.. Trong không gian yên tĩnh có hơi thở khiến người ta sợ hãi, nhưng so với không khí hàng ngày vào cung lại có chút quỷ dị hơn nhiều. Thấy phủ nhà mình dần hiện rõ, lúc này Tô Tinh Trúc mới thoáng buông tâm.

“Người đâu.” Tô Tinh Trúc rảo bước tiến lên phía sân cao giọng hô. “Cả đám đều đi chết rồi sao? Mới qua giờ Tuất đã ngủ cả rồi hả?”

Tiểu nha hoàn nhìn quanh bốn phía, cảm thấy có chút không bình thường, lẩm bẩm nói: “Sao lại thế được, ngay cả quản gia cũng đi ngủ rồi sao?”

“Tô tiểu thư thật sự là không đổi được bản tính thích du ngoạn, thân là tiểu thư khuê các mà qua giờ Tuất rồi mới hồi phủ, thật có chút không hay lắm.”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc vẫn luôn quanh quẩn trong lòng bỗng vang bên tai, Tô Tinh Trúc cả kinh lùi mấy bước, ôm ngực kinh hoàng nói: “Là ngươi? Sài Chiêu!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.