Lý Trọng Nguyên thấy Thẩm Khấp Nguyệt từ soái doanh đi ra, đi lên phía trước nói: “Cô gặp thiếu phu nhân rồi?”
Thẩm Khấp Nguyệt ngước đôi mắt sáng ngời, gật đầu nói: “Vừa mới gặp, sắc mặt thiếu phu nhân rất khó, coi là bị bệnh sao?”
Lý Trọng Nguyên thở dài một hơi như là độc thoại: “Tuy nói kế này của Kỷ Minh quá ác độc khiến người ta giận sôi máu, nhưng vì Nhạc gia mà dừng bước... Thật sự quá đáng tiếc. Thiếu chủ không nên làm như vậy...”
“Quận mã gia?” Thẩm Khấp Nguyệt gọi một tiếng. “Ngài đang nói với tôi sao?”
Lý Trọng Nguyên lấy lại tinh thần, chua xót nói: “Không có gì. Là ai mang thiếu phu nhân quay về doanh trại?”
“Là...” Thẩm Khấp Nguyệt dừng một chút nói. “Ân đại thiếu gia.”
“Là hắn sao...”khuôn mặt tuấn tú của Lý Trọng Nguyên có chút sửng sốt. “Ân Sùng Húc?”
Vén màn trướng, mơ hồ có thể nghe được tiếng sáo có chút quen thuộc, Vân Tu dùng bước. “Là hắn...”
Sài Chiêu xốc màn trướng lên, tiếng sáo liền dừng lại. Ân Sùng Húc đứng dậy lùi ra phía sau nói. “Thiếu chủ đã về.”
Sài Chiêu cúi đầu đáp một tiếng, thấy Nhạc Hoành như không cảm nhận được có người tiến vào, đau lòng cúi người gọi: “A Hoành, là ta đây.”
Nhạc Hoành mở lớn mắt nhìn phu quân, nức nở khóc lớn thành tiếng. Sài Chiêu vội ôm lấy nàng, dán bên tai nàng yêu thương mà hôn, miểng lẩm bẩm: “Ta hứa với nàng sẽ đem cha mẹ và huynh đệ của nàng về an táng thật tốt, ta hứa với nàng…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115240/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.