Ân Sùng Quyết buồn rầu ngừng bước, cúi đầu nhìn bàn tay dính đầy bùn lầy, như là tự hỏi: “Có phải cả đời này của Ân Sùng Quyết ta cũng chỉ có thể thế này… hay là có thể giống y, cao cao tại thượng có hết mọi thứ?”
“Chính bản thân đệ chọn con đường này.” Ân Sùng Húc cúi đầu nhìn bùn đất nổi lên sau mưa. “Cũng chỉ có một con đường để đi.”
“Nếu…” Mắt Ân Sùng Quyết nổi lên chút tối tăm. “Đại ca, nếu có một ngày đệ cũng có thể nắm trong tay ngàn vạn binh mã như Sài thiếu chủ, A Hoành có thể trở lại bên cạnh đệ không?”
Ân Sùng Húc hướng về phía doanh trướng, không quay đầu lại nói: “Sùng Quyết, là đệ phụ bạc muội ấy. Thứ A Hoành muốn đâu phải là quyền thế, chẳng qua là một tấm chân tình. Sài Chiêu có thể đem tất cả sủng ái cho muội ấy, đời này đệ không bao giờ có thể có lại A Hoành được nữa.”
“Cả đời này…” Ân Sùng Quyết giơ tay lên đón những hạt mưa, “Đời này, đệ đều không thể so với y sao?”
Sấm sét lại nổ vang, tiếng vọng không ngừng, giống như trời đang vừa giận vừa cười.
Trong doanh trướng chủ soái.
Trên lò than sưởi ấm có một nồi canh gừng đang sôi sùng sục, Nhạc Hoành cúi người lấy thìa cẩn thận khuấy, lại thêm chút gừng băm vào nồi canh.
Sài Chiêu ôm choàng lấy người nàng, cọ vào vành tai nàng thổi hơi nóng. Nhạc Hoành làm bộ như chán ghét đẩy tay đang ôm mình của y, buồn bực nói: “Còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115216/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.