Sài gia không có nhà tại Huy Thành, nhưng lại khéo léo từ chối lời mời lưu lại trong cung, Tô Thụy Thuyên bước vội mấy bước tới bên Sài Dật, trên mặt đều là ý cười nói: “Không biết Sài vương gia và Sài tướng quân mấy hôm nay định lưu lại chỗ nào?”
“Dịch quán của kinh thành giúp chúng ta sắp xếp thỏa đáng, những ngày này chúng ta sẽ ở lại dịch quán.” Sài Chiêu trả lời.
“Dịch quán?” Tô Thụy Thuyên lắc đầu. “Nơi đó quá sơ sài rồi, nếu Vương gia không chê phủ thái úy của lão phu, có thể dời bước đến tệ xá không? Phủ thái úy tuy không bằng phủ vương gia ở Vân Đô, nhưng chắc chắn vẫn tốt hơn nhiều so với dịch quán kia. Vương gia vất vả nhiều ngày rồi, vẫn nên nghỉ ngơi cho thật tốt mới phải.”
Sài Chiêu chau nhẹ mày, nhìn sang bộ dạng mệt mỏi khó cầm cự được của Sài Dật, bỗng không nói nên lời.
Sài Dật nghĩ ngợi chốc lát, chắp tay nói: “Thịnh tình của Tô thái úy khó lòng từ chối được, vậy thúc cháu ta chỉ đành làm phiền quý phủ rồi.”
Mặt Tô Thụy Thuyên lộ vẻ vui mừng: “Nào dám nhận, Sài vương gia và Sài tướng quân chịu quá bộ đến tệ xá là vinh hạnh của lão phu đây!”
“Bổn vương cũng có vài chuyện cần bàn bạc với Thái úy.” Sài Dật mặt không đổi sắc, ung dung nói. “Lần đó ở Vân Đô vẫn chưa nói thỏa chí.”
Nhạc Hoành dỏng tai lắng nghe, quay đầu nhìn một cái, gương mặt phảng phất chút không vui. Vân Tu nhìn ra được tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-tim-nang/3115201/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.