"Linh Tử, không lẽ ngươi xui tới vậy hả?"
"Ý ngươi là gì hả?"
Yêu Ngạn Hồ dậm chân.
"Ngươi xem kia là cái gì là Nguyên Tước đó!"
Linh Tử ngẩn ra, không phải như thế chứ.
"Ta muốn giết nó"
Vừa nhìn về phía trước giật giật mép. Con vật kia một thân màu bạch ngọc xanh thân thể to lớn như một cái đình, miệng nhai nhóp nhép đống cốt người, máu từ bên mép chảy xuôi thành dòng. Mùi tanh nồng bốc lên nghe buồn nôn. Yêu Ngạn Hồ phía sau Linh Tử bỗng im lặng, mơ hồ tới không rõ suy nghĩ.
"Nhưng nó không phải là Nguyên Tước mà ta đã gặp".
"Ý ngươi là còn một con khác nữa?"
"Phải."
Linh Tử sờ mép vấn đề ở đây là nếu nó tấn công nàng thì dù là con nào cũng là Nguyên Tước mà?
Phía xa xa một bóng người lẫn vào góc khuất. Gương mặt đeo một chiếc mặt nạ bạc, đôi mắt đen thẳm sâu láy xoáy vào người Linh Tử làm nàng bất giác rùng mình nhìn về phía người.
Cảm giác thật đáng sợ.
...
Tửu lâu
Linh Tử ngồi trên trong một góc nhỏ. Ngẫm nghĩ lại sự việc lúc đó, nàng rõ ràng con mãnh thú đó sẽ bay tới phanh thây nàng không thể nghi ngờ. Thế sao nó lại bay đi? Trên đường trở về không gặp bất cứ trở ngại nào. Nàng may mắn hay có việc gì mà nàng không biết? Còn cảm giác lạnh cả người như có quỷ sau lưng lúc đó là như thế nào?
Yêu Ngạn Hồ bên trong hoàng bao bất mãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-o-doc/2061950/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.