Hiểu lầm được hóa giải một cách nhanh chóng, Bảo Quyên giờ đã không còn là khúc mắc giữa chúng tôi nữa. Nhưng lòng tôi cũng lạnh dần trước những hành động lén lút đâm sau lưng bạn bè của cô ta. Hừ, coi tôi là con ngủ sao? Coi mắt tôi chỉ để trưng bày làm cảnh thôi sao? Tôi nhếch mép cười lạnh, cảm thấy trái tim mình đã không thể yêu thương nổi ai được nữa rồi. Đáng lẽ tôi lên phát hiện vấn đề ngay khi Liên nổi nóng hồi mới gặp Quyên mới phải. Đúng là không có lửa làm gì có khỏi, một người hiền lành như Liên làm sao lại dễ dàng bị chọc tức khi mới gặp lần đầu chứ. Tôi cầm tấm ảnh đi gặp Quyên cùng với Thiên, muốn ba mặt một lời làm rõ. Dù sao giữ một người bạn chỉ biết đâm thọc sau lưng thế này, sau này tôi muốn yên ổn sống cũng khó. Hơn nữa không nói con người tôi đặc biệt ghét kẻ phản bội, nếu còn muốn làm bạn thì tốt nhất đừng có chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi. Tôi có thể bao dung với mọi thứ, ngoại trừ phản bội.
Đứng đối diện với Quyên, nhìn gương mặt “bên ngoài thơt thớt nói cười, bên trong nham hiểm giết người không dao” kia, từ sâu trong đáy lòng tôi hiện lên vẻ chán ghét. Tôi đưa ảnh ra trước mặt Quyên, ngắn gọn và lạnh lùng nói:
- Xem đi!
- Cái…cái này…?_Mặt Quyên hiện lên vẻ hãi hùng, hay nói đúng hơn là khó có thể tin bản thân đã bị vạch trần rồi. Cái vẻ mặt này là sao nhỉ? Chính là chột dạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-lung-o-sin-noi-dau-tim-thay-em/2955950/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.