“Tôi sẽ tạm thời dùng thuốc để ức chế dị năng trong thân thể nó, nhưng những chuyện khác, chỉ sợ là tôi lực bất tòng tâm.” Cẩm Hoa nhíu mày: “Ông cũng biết, dị năng có liên hệ mật thiết với lời nguyền của Ngọc Long trong thân thể nó đúng không? Nếu dị năng bị kích hoạt thì không bao lâu sau lời nguyền cũng sẽ ứng nghiệm.”
Công Thâu Thoán nghe tới đây liền hơi kinh hãi, ông tự tay vén quần áo của Quách Tiểu Giang lên, trước ngực và sau lưng của Tiểu Giang đã dần lộ ra những hình xăm khác lạ. Công Thâu Thoán phẫn nộ, nắm tay nện lên trên giường trúc ở bên cạnh. Cẩm Hoa thấy cảnh này thì có vẻ không vui lắm nhưng vẫn không nói gì.
“Ông biết là lúc tôi khám bệnh không thích có người khác ở đây, lần này tất nhiên cũng không có ngoại lệ. Nếu ông muốn tôi cứu tiểu tử này thì đi ra ngoài trước đi.”
Công Thâu Thoán im lặng không lên tiếng, hồi sau ông mới đi ra ngoài, trong nhà tranh chỉ còn lại Quách Tiểu Giang và Cẩm Hoa. Cẩm Hoa thở dài một hơi thật sâu rồi đi tới bên ngăn tủ lấy ra một bao ngân châm, vừa thi châm cho Quách Tiểu Giang vừa lẩm bẩm.
“Cậu nói cậu xem, làm gì không làm sao cứ phải ký khế ước với nó chứ?”
Một cây ngân châm đâm vào huyệt vị của Quách Tiểu Giang, không biết là vô tình hay cố ý mà Tiểu Giang cũng cau mày theo.
“Nó lấy được máu của cậu rồi thì sẽ không bỏ qua mạng của cậu đâu. Cậu xem bây giờ đi, không phải là nó dính lấy cậu không chịu bỏ sao?”
Thêm một cây ngân châm đâm vào thân thể của Quách Tiểu Giang, Cẩm Hoa cau mày, sờ soạng trên da của Quách Tiểu Giang một hồi, sau khi tìm được đúng chỗ thì nhanh nhẹn đâm tiếp một cây ngân châm vào.
“Bản thân cậu đụng phải phiền toái lớn như thế, còn liên lụy tới cả sư phụ cậu.”
Ngân châm trên thân thể Quách Tiểu Giang càng ngày càng nhiều, thoạt nhìn khiến người ta cảm thấy có hơi đáng sợ. Cẩm Hoa lấy một cây ngân châm khác từ ngăn ẩn của túi ngân châm nhưng sau đó ông lại do dự không xuống tay.
“Ngươi sẽ xuất hiện hay là tiếp tục trốn tránh đây?”
Cây châm trong tay Cẩm Hoa ở dưới ánh nến mỏng manh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khi nhìn kỹ cây châm ấy mới phát hiện, nó không hẳn là một cây ngân châm bình thường mà thân châm trong suốt hoàn toàn, đến mức nếu không chú ý tới còn làm người ta dễ dàng bỏ qua nó. Cẩm Hoa dứt khoát đâm châm xuống ấn ký của giáo Hắc Tử ở sau cổ Quách Tiểu Giang.
Lần này Quách Tiểu Giang đã có phản ứng. Đôi mắt vốn đang nhắm lại đột nhiên mở trừng ra, hai mắt trống rỗng vô thần, trông vô cùng kì dị. Không lâu sau thì từ trong cổ họng của Quách Tiểu Giang vang lên tiếng ho khụ khụ, tiếp đó, cậu mở miệng nói chuyện.
“Máu của nó, thật đúng là hiếm có, chậc chậc...”
Giọng nói kia cực kỳ khàn, nhưng lại đúng là quái thanh từng xuất hiện trong đầu của Quách Tiểu Giang lúc còn ở trong tháp.
“Ngươi đi theo nó ra đây làm gì? Ngươi cũng biết chuyện này là không thể nào rồi.”
“Sao lại không có khả năng? Sự xuất hiện của nó không phải đã thể hiện rằng tất cả mọi chuyện đều có khả năng sao? Ha ha ha...”
Mặt Quách Tiểu Giang không có chút thay đổi nào vậy mà trong miệng lại phát ra tiếng cười. Cảnh tượng khủng bố như vậy, đúng là không nên để người khác nhìn thấy, Cẩm Hoa nhíu mày nhưng động tác trên tay lại không hề dừng, ông tiếp tục thi châm trị liệu cho Quách Tiểu Giang.
“Sắp mùng sáu tháng tám rồi, đến lúc đó không phải ngươi sẽ tiếp tục ngủ say sao? Ngươi cho rằng bám vào người nó đi ra là có thể thích làm gì thì làm?”
Trong giây lát giọng nói trong miệng Quách Tiểu Giang chợt trở nên thê lương, ngay cả cơ thể trên giường trúc cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt.
“Ngươi cho là, nó còn có thể sống qua đêm nay à? Ha ha ha ha ha...”
Có lẽ là những người ở bên ngoài nhà tranh cũng nghe được động tĩnh này, Công Thâu Thoán suýt nữa tông cửa xông vào.
Cẩm Hoa cau mày, quay đầu quát Công Thâu Thoán một tiếng: “Không được làm bậy! Trước khi có sự đồng ý của tôi thì bất luận người nào cũng không được vào!”
Sau khi quát xong, Cẩm Hoa lại nhìn về phía Quách Tiểu Giang, trong giọng nói nhiều thêm mấy phần khinh miệt: “Ngươi cho là ta sẽ để ngươi thực hiện được sao? Muốn cướp người trong tay Cẩm Hoa ta, không phải là ngươi tự đánh giá bản thân mình quá cao đấy chứ?”
Dứt lời, Cẩm Hoa kết một cái ấn, rồi bất chợt đè lên trên trán của Quách Tiểu Giang, âm thanh quái dị kia cũng dần nhỏ xuống.
“Ngươi đừng nghĩ mình có thể cứu nó, mùng sáu tháng tám năm sau...”
Cẩm Hoa không thèm để ý thứ quái dị kia vừa nói cái gì, ông chỉ cười cười rồi tiếp tục trị thương cho Quách Tiểu Giang. Ông lấy một chiếc hộp từ dưới phản trúc ra rồi nâng Quách Tiểu Giang dậy, đút viên đan dược ở trong hộp cho cậu, tiếp đó lại cẩn thận bắt mạch cho Quách Tiểu Giang, mãi đến khi xác nhận đứa nhỏ này đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm rồi mới nói vọng ra ngoài cửa.
“Xong rồi, vào đi.”
Công Thâu Thoán đã chờ sẵn ở bên ngoài từ sớm, ông nghe rất rõ đoạn đối thoại ở trong phòng, lúc này tất nhiên là thấy lo lắng bất an. Cẩm Hoa biết ông muốn hỏi cái gì nên trực tiếp giải thích luôn cho Công Thâu Thoán.
“Đồ đệ này của ông cũng không phải là đèn cạn dầu. Trong vòng một năm tới nó sẽ không có gì đáng ngại, chẳng qua ông phải nhanh chóng tìm được phương pháp giải chú cho nó. Như vừa rồi tôi đã nói với ông, dị năng và lời nguyền có cùng một nhịp thở, nếu có thể giải lời nguyền thì dị năng trong cơ thể nó sẽ tự biến mất. Đến lúc đó vị đang sống tạm trong thân thể của đồ đệ ông sẽ mất đi sự duy trì, đương nhiên cũng không sống nổi nữa, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.”
Công Thâu Thoán gật đầu, trong lòng thoáng thả lỏng một chút, hiện tại tất cả vẫn còn cách giải quyết, đang lúc ông còn chìm trong suy nghĩ thì ánh mắt Cẩm Hoa lại chú ý tới ông. Cẩm Hoa lắc đầu rồi giúp Công Thâu Thoán thay băng vải ở bên mắt bị thương, giọng nói không biết là đang nén giận hay là bi thương.
“Thầy trò hai người, thật đúng là không ai bớt lo được, tôi chợt hơi hối hận vì đã nhúng tay vào chuyện này rồi.”
Công Thâu Thoán không đáp lời lại, ông để Cẩm Hoa tùy ý xử lý vết thương giúp mình, đợi sau khi vết thương đã được xử lý xong, Công Thâu Thoán đứng dậy cung kính khom người với Cẩm Hoa rồi cõng Quách Tiểu Giang đi ra ngoài. Cẩm Hoa không nhiều lời những chuyện khác, chỉ là khi bọn họ chuẩn bị đi ra ngoài mới mở miệng bồi thêm một câu.
“Tôi không có ý kiến với việc ông nhúng tay vào chuyện này, chỉ là đừng quên ước định lúc đó của chúng ta.”
Thân thể Công Thâu Thoán cứng đờ một chút nhưng không nói gì thêm mà lập tức đi ra khỏi nhà tranh. Những người khác thấy Công Thâu Thoán đi ra liền vui vẻ không thôi, ai nấy đều vội vàng đi lên giúp nâng Quách Tiểu Giang lên xe ngựa rồi nhanh chóng chạy về phía Tân Môn. Dọc đường đi bôn ba vất vả, đợi khi tới Tân Môn thì đã gần đến giờ Mẹo, đến lúc về được phủ họ Cố thì mọi người gần như đều sức cùng lực kiệt hết rồi.
Nhưng bọn họ không hề nghĩ tới, lúc này trong phủ họ Cố còn có một người cũng đang đợi bọn họ, người đó chính là Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên biết được Cố Đình Dục và Liễu Dao Quang bình an vô sự trở về đương nhiên là vui vẻ không thôi. Bà không quan tâm sức khỏe bản thân đã phục hồi hay chưa mà kiên quyết ở lại phủ họ Cố chờ họ, chờ từ sau giờ Ngọ cho đến hiện tại. Người hầu báo tin đã về từ lâu mà đợi mãi vẫn không thấy họ về. Liễu Như Yên trong lòng nóng vội, thức trắng cả đêm, cố chống đỡ đến tận bây giờ.
Liễu Dao Quang thấy mẹ lo lắng cho mình như thế, lại thấy thần sắc của bà tiều tụy, dù vết thương bị kẻ xấu trong phủ hãm hại lúc trước còn chưa kịp khôi phục hẳn nhưng vẫn nhất thời không khống chế được mà nhào vào trong lòng mẹ rồi khóc lớn một trận. Hai tay Liễu Như Yên cũng run rẩy không thôi, con gái trong lòng như bảo vật bị mất vừa tìm lại được, trong miệng liên tục nói:
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!”
Bước chân của hai người Công Thâu Thoán và Kim Nguyên Khôi không nhanh bằng Liễu Dao Quang, đợi hai mẹ con Liễu Như Yên ôm nhau được một lúc bọn họ mới lần lượt đi vào sảnh. Liễu Như Yên nhìn thấy hai người bọn họ xuất hiện trước mặt mình thì lập tức đơ người tại chỗ. Qua hồi lâu bà mới lên tiếng, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy phẫn nộ và oán hận.
“Hai người còn có mặt mũi xuất hiện ở chỗ này à!”
Công Thâu Thoán không nói chuyện, biểu cảm trên mặt không chút biến hóa. Lòng ông bình thản, không hề có gì áy náy, chỉ xem như là bạn cũ lâu ngày không gặp nên oán hận mà thôi. Nhưng Kim Nguyên Khôi lại không giống, ông hiểu rằng nếu bản thân đã lựa chọn trở về thì phải chấp nhận nhân quả của mình.
“Người đâu!” Liễu Như Yên càng ngày càng không khống chế được cảm xúc bản thân, bà phẫn nộ vỗ lên chiếc bàn rồi rống gọi người hầu ở trong phủ: “Bắt hai người kia lại cho ta!”
Người hầu nhận lệnh của Liễu Như Yên, đương nhiên là không dám không làm, bọn họ ấn cả Công Thâu Thoán và Kim Nguyên Khôi quỳ xuống đất. Đương nhiên là Công Thâu Thoán không chấp nhận việc này, thân mình ông thẳng tắp, đứng tại chỗ không động đậy cũng không nói chuyện, chỉ dùng con mắt còn sót lại nhìn chằm chằm Liễu Như Yên.
“Chưởng môn Liễu, chuyện này...”
Mấy người hầu không nghĩ tới lão già diện mạo xấu xí còn bị thương nặng như vậy lại có chút công phu, nhất thời không biết làm sao, đành phải quay qua xin chỉ thị của bà. Liễu Như Yên cười lạnh một tiếng rồi lớn tiếng quát Công Thâu Thoán: “Ông cho rằng bản thân không sai đúng không? Hôm nay đứng ở chỗ này, chẳng lẽ trong lòng ông không có một chút áy náy nào?”
Công Thâu Thoán nghe Liễu Như Yên nói như thế thì mỉm cười mở miệng trả lời.
“Đúng sai tôi không dám nói, Công Thâu Thoán tôi chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”
Liễu Dao Quang trơ mắt nhìn tình huống hiện tại, trong lòng vô cùng lo lắng. Cô suy nghĩ hồi lâu mới cả gan giải thích với mẹ.
“Mẹ, dọc đường Chưởng môn Công Thâu và Chưởng môn Kim đã chăm sóc con gái rất nhiều, mẹ bớt giận trước đi đã, có chuyện gì thì từ từ ngồi xuống nói...”
Liễu Như Yên quay đầu nhìn Liễu Dao Quang một cái, Liễu Dao Quang bị ánh mắt của bà dọa sợ, không dám nhiều lời nữa, chỉ có thể khúm núm lui ra đằng sau rồi cúi đầu rời khỏi sảnh, để lại ba vị chưởng môn giằng co căng thẳng với nhau.
“Ông không thẹn với lương tâm? Vậy có nghĩ tới mọi người trong môn không? Nói cũng phải, là không thẹn với lương tâm. Chẳng qua chỉ là lương tâm của chính ông mà thôi!” Liễu Như Yên không thèm giữ chút danh dự cuối cùng cho Công Thâu Thoán. Bà nói xong liền đưa mắt nhìn về phía Kim Nguyên Khôi. Trong giọng nói của bà không có sự nén giận như khi nói chuyện với Công Thâu Thoán, đối với Kim Nguyên Khôi, bà gần như là thống hận đến chết.
“Về phần ông, nếu hôm nay dám xuất hiện thì đừng nghĩ tới rời đi nữa!”
Vừa dứt lời Liễu Như Yên liền đứng dậy đi tới trước mặt Kim Nguyên Khôi, sau đó rút ra một cây đao đâm thẳng về phía ông.
“Hôm nay là ngày ông trả lại những gì đã nợ!”
Kim Nguyên Khôi cũng không trốn tránh, ông nhắm hai mắt, lẳng lặng đợi đao đâm vào thân thể của mình. Nhưng không nghĩ tới, ông nhắm mắt đợi hồi lâu vẫn không có chuyện gì xảy ra, Kim Nguyên Khôi hé mắt ra nhìn thì thấy Công Thâu Thoán dùng tay không bắt lấy đao của Liễu Như Yên. Lúc này bàn tay của Công Thâu Thoán đã chảy máu ồ ạt, Liễu Như Yên cũng không hề nghĩ tới Công Thâu Thoán lại làm ra hành động như vậy, bà lắp bắp kinh hãi, sau đó đành phải dừng lại.
“Tôi thấy, trước hết chúng ta nên tạm gác lại chuyện lúc trước đã. Nhiều năm không gặp như vậy, chẳng lẽ bà không tò mò mấy năm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?” Công Thâu Thoán cười cười: “Không thì, hôm nay chúng ta ôn chuyện trước đi?”