Edit: Sakura Trang
Lý Vi lùi về sau một bước “Về sau anh cũng không dám nói cho em biết, kỳ thật kỹ thuật dán đồ vật của anh rất tốt, nếu như không phải thời gian không kịp…”
“Lý Vi đến cùng anh đã làm cái gì hả?”
“Kỳ thật… Cái cúp em được nhận khi học đại học, hai cái tai đều rụng xuống, thế nhưng do anh dán tốt, không ai nhìn ra! Em cũng không…”
“Lý Vi!” Dương Lịch Thanh nâng nửa người trên lên, mặt cũng không trắng bệch như trước, màu đỏ dần dần xuất hiện trên mặt cậu… Các y tá bên cạnh không nhịn được cười, trước đó bọn họ đã nhịn rất lâu, lúc này ngay cả bác sĩ luôn nghiêm túc cũng không nhịn được hơi cong khoé mắt.
“Tới đây!” Dương Lịch Thanh vươn tay. Lý Vi co rúm lại một cái, nhưng vẫn đi đến trước mặt Dương Lịch Thanh.
Ngón tay cái và ngón trỏ véo lên má Lý Vi, lắc lắc “Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được chơi bóng chày trong văn phòng! Anh ngại da mình quá dày phải không?” Dương Lịch Thanh quát lên “Em muốn trừ ba tháng tiền lương của anh!” Các y tá rốt cuộc không nhịn nổi, quay đầu sang chỗ khác, bả vai run lên, cơ thể bác sĩ cũng hơi run run.
“Ô lão bà… Dương tổng… Ông chủ Dương, tha cho anh đi mà! Anh không dám nữa!” Lý Vi đau rúm mặt lại, còn dữ hơn cả mặt Dương Lịch Thanh vừa nãy.
“Anh thật là… A, ư, a! A ư!”
“Ôi ôi lão bà, nhẹ chút, da rụng ra mất.”
“A! A! Ừ… Ừ! Đau! Đau quá!”
Dương Lịch Thanh ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/san-bao/247648/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.