Gần đây Hạ Vũ bận rộn nhiều việc, hầu như mỗi ngày đều tăng ca. Tô Lý buồn bã ỉu xìu ngồi trên sô pha, vuốt ve đầu của Tiểu Bạch đang ngồi bên người cậu, đôi mắt nhìn xa xăm, “Mèo con à, mày có đói không…”
“Meo meo…” Tiểu Bạch cũng hữu khí vô lực kêu hai tiếng, rõ ràng cũng đói bụng.
“Đêm nay Hạ Vũ lại tăng ca, chờ một chút đi. Lát nữa anh ấy sẽ về.” Tô Lý bắt đầu an ủi Tiểu Bạch, thực ra cũng là an ủi chính mình, cứ chờ một lát nữa Hạ Vũ sẽ về nhà nấu cơm.
Trong nhà chỉ có mỗi Hạ Vũ biết làm cơm, chỉ cần Hạ Vũ tăng ca, Tô Lý và Tiểu Bạch nhất định chịu đói.
Tô Lý không phải chưa từng nghĩ tới mua thức ăn bên ngoài, nhưng sau khi ăn vài lần, cậu hoàn toàn không muốn ăn nữa, cậu chỉ thích cơm Hạ Vũ nấu thôi. Hơn nữa, ăn một mình rất cô đơn, vậy nên Tô Lý tình nguyện chịu đói cũng muốn chờ Hạ Vũ về cùng ăn.
Buổi tối mười giờ, Hạ Vũ rốt cục cũng về nhà.
Lúc này, Tô Lý đang nằm ngủ trên sô pha.
Anh nhìn cậu, có chút áy náy, nhất định là đứa ngốc này chẳng ăn uống gì, cứ như thế chờ anh về.
Không kịp thay quần áo, Hạ Vũ nhanh chóng vào nhà bếp nấu bữa cơm đơn giản cho hai người.
Trong mơ, Tô Lý thấy Hạ Vũ làm cho cậu rất nhiều đồ ăn ngon, khiến cho nước bọt cậu chảy ròng ròng.
Đương lúc cậu đang tận tình hưởng thụ, đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sama-cau-tiep-kich/3266249/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.