Chương trước
Chương sau
“Em nói có lẽ không sai... Anh nhiều khi có chút tự cho là đúng, nghĩ là tốt cho em...”

Thanh âm của Ôn Dương rất êm tai, vang lên trong đêm tối mang theo nhu nhuận trầm thấp đặc hữu.

Tôi lại thấy hổ thẹn tột đỉnh, Ôn Dương đang xin lỗi tôi, lại là sau khi tôi nói ra những lời quá đáng như vậy.

Anh ngừng một chút, nói tiếp: “Về sau anh sẽ chú ý, rất nhiều lúc anh cũng không nghĩ được nhiều, chỉ là muốn giúp em, anh vẫn luôn xem em là...”

“Anh biết là được rồi.” Tôi đột nhiên nghe không nổi nữa, trực tiếp ngắt lời anh.

Ôn Dương cao cao tại thượng, Ôn Dương ngay cả trước thuốc phiện cũng chưa từng cúi đầu của tôi, làm sao lại có thể ăn nói khép nép giải thích với người khác, rõ ràng chịu ủy khuất chính là anh, bị đối xử không công bằng chính là anh, lại còn muốn nhận lỗi với tôi, trong lòng tôi chua xót, cho nên tôi vẫn luôn ỷ vào tha thứ cùng nhường nhịn của anh, được một tấc lại muốn tiến một thước thương tổn anh.

“Em cảm tạ anh đã làm những thứ đó vì em, nhưng vừa nhìn thấy anh em liền sẽ nhớ tới bản thân mình đã từng trải qua những nghèo túng hủ lậu kia, em muốn quên quá khứ bắt đầu lại một lần nữa, cho nên không muốn tiếp tục gặp lại anh, sau khi tốt nghiệp chúng ta đường ai nấy đi, cũng không cần phải liên hệ, nói thật, anh đúng là đã cho em không ít những ngày tốt đẹp ở đại học, nhưng mà về sau cơ hồ không thể trợ giúp gì cho em nữa, em nghe nói anh bị người trong nhà đuổi đi rồi, không có gia thế duy trì, anh còn có thể...”

Phanh...

Là tiếng chiếc cốc vỡ vụn.

Cốc thủy tinh bị hung bạo ném xuống mặt đất, mảnh nhỏ văng ra tứ phía.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Ôn Dương, bàn tay anh run rẩy nắm chặt thành quyền, trên mặt có thất vọng, có giận dữ, càng nhiều hơn là thống khổ ẩn nhẫn, cực lực áp chế phẫn nộ dâng trào.

Tôi đau lòng đến có chút thở không nổi nữa, chỉ hận không thể lập tức quỳ xuống cầu xin anh tha thứ, nhưng là tôi biết, tôi phải khiến anh triệt để chết tâm, thật sự lần nữa tiến vào cuộc sống của anh, lấy chấp niệm của tôi, nhất định không khống chế được chính mình, Ôn Dương là ma chướng của tôi, giải không xong, chỉ có thể vung đao lưu loát một đường chặt đứt.

“Cậu yên tâm.” Anh gằn từng chữ, “Tôi... Về sau sẽ không bao giờ quấy rầy cậu.”

Tôi vô cùng bình tĩnh, chậm rãi xoay người, xuống giường thang, trở về chỗ của mình.

Nằm ở trên giường, suy nghĩ về mọi thứ trải qua ở kiếp trước, bừng tỉnh như mộng ở kiếp này, ngơ ngơ ngẩn ngẩn một đêm, như thế nào cũng tìm không ra manh mối, chưa đợi trời chưa sáng liền thu dọn giấy tờ rời đi.

──────

Mang theo thuốc ban nãy lấy từ phòng y tế của trường, vừa ngồi xuống ghế xe lửa còn chưa ấm chỗ, Quách Vũ liền gọi điện thoại tới.

“Thạch Sam, cậu ở đâu?”

“Trên xe lửa, tôi về nhà xử lý mấy chuyện.”

“Đột ngột như vậy, cậu không phải là đánh nhau với Ôn Dương chứ?”

Tôi ngừng một chút, nói: “Không thể nào a.”

“Gạt tôi được sao, không phải thì máu ở đâu ra, lúc tôi đi ra ngoài không phải vẫn bình thường sao? Ôn Dương bình thường cung cậu như tổ tông vậy, hôm nay sao lại nỡ đánh cậu? Tôi thật thắc mắc, cậu làm thế nào có thể chọc giận người ta thành như vậy, cậu không biết sáng sớm mặt Ôn Dương đã xanh lè.”

Dưới chân truyền đến một trận đau đớn, lúc Ôn Dương ném cái cốc tôi đang đứng trên giường thang, tự nhiên lan đến không đến tôi, nhưng khi bước xuống, tinh thần tôi hoảng hốt đến quên đi dép, kết quả lòng bàn chân bị cắt một đường, buổi sáng phải đến phòng y tế một chuyến, mới khập khiễng lên xe lửa.

“Ôn Dương không đánh tôi, cái chén rơi vỡ, tôi xuống giường không chú ý, ở quê có chút việc, sốt ruột nên quên nói cho cậu biết.” Sợ Quách Vũ không tin, hỏi lại không chịu yên, tôi bổ sung, “Chúng tôi thật không đánh nhau, tôi thề!” Cũng thật là không có đánh nhau, cái này thấy thế nào cũng là tôi tự chuốc.

“Thật không có?” Quách Vũ ngừng một chút, thở dài nói, “Được rồi, vậy cậu về cẩn thận, có việc gọi điện thoại.”

Kỳ thật cậu ấy có lẽ cũng không phải tin tôi, tình hình này nhìn một chút cũng không giống chưa xảy ra việc gì, chỉ là biết tôi nhất định sẽ không nói thêm, cũng không tiếp tục truy vấn.

Cúp điện thoại, sau một đêm ngơ ngẩn, rốt cục có hơi buồn ngủ, mệt mỏi thiếp đi trong tiếng ồn ào của xe lửa, trong mơ mơ màng màng tựa hồ lại mơ thấy đoạn quá khứ không muốn nhớ lại kia.

...

Phòng bệnh thuần một màu trắng, vẻ mặt Ôn Dương yếu ớt nằm ở trên giường.

“Anh tại sao lại không chịu ăn gì, thân thể là của chính mình, anh không thương bản thân, ai sẽ quản anh?” Tôi ngồi ở trước giường, múc cháo cho Ôn Dương, làm ra một biểu cảm răn dạy sâu sắc.

“Khụ khụ...” Trên giường bệnh, sắc mặt Ôn Dương nhợt nhạt, hai gò má hãm sâu, lồng ngực bởi vì ho khan mà kịch liệt phập phồng.

Tâm tình tôi rất tệ, Ôn Dương như vậy khiến tôi cảm thấy anh bất cứ lúc nào cũng có thế rời đi, tôi hít một ngụm khí, thấp giọng khuyên nhủ: “Anh tội gì phải vậy? Anh chỉ cần cùng em một chỗ, em sẽ tha cho anh, anh lại có thể trải qua những ngày như trước kia, còn sẽ mở công ty cho anh, anh có cái gì không hài lòng?”

Nghe vậy, Ôn Dương càng ho đến lợi hại hơn, gương mặt trắng bệch ho đến hiện lên từng tia đỏ ửng, “Cậu cho là... tôi còn có thể bắt đầu lại sao?”

Anh điều chỉnh hô hấp, nhắm mắt lại, nói rằng: “Tôi hết rồi.”

Ôn Dương dầu muối không nhận như vậy, khiến tôi đồng thời vừa chột dạ, lại thần kỳ phẫn nộ: “Đây còn không phải là tại anh?”

(dầu muối không nhận: mô tả những người cứng đầu)

Anh lại phiền chán mở miệng: “Cậu để tôi yên tĩnh một lúc.”

Tôi chỉ cảm giác một cỗ hỏa khí không ngừng bốc lên, cả người đột nhiên lâm vào trạng thái điên cuồng, tôi ném bát, hướng về phía giường bệnh lớn tiếng, “Em rốt cuộc phải làm như thế nào, anh nói —— anh rốt cuộc muốn em như thế nào, em vì anh làm nhiều như vậy, anh nhìn không thấy sao, rốt cuộc như thế nào anh mới yêu em?” Tôi giống như người điên, gào thét cuồng loạn.

Ôn Dương chán ghét nhắm mắt lại, quay đầu, căn bản không muốn nhìn tôi.

Có một khoảnh khắc như vậy, tôi hận không thể bóp chết anh, rồi lập tức lại bị ý tưởng của chính mình dọa sợ, tôi như thế nào lại muốn giết Ôn Dương đây, tôi yêu anh như vậy, tôi đang suy nghĩ cái gì, sao có thể biến thành thế này, vì cái gì muốn thương tổn anh, đây không phải là tôi, không phải tôi, không phải...

... Tôi giật mình từ trong mộng, cả người đều là mồ hôi, chưa đợi cảm xúc bình ổn, chợt nghe thấy tiếng xe lửa chậm chạp ngừng lại, tôi vội xách hành lý bước xuống.

Thoát khỏi toa xe bí bách, gió xuân âu yếm trên mặt, khiến người ta có loại cảm giác bừng tỉnh, ánh mặt trời chiếu xuống thoải mái đến híp mắt.

Hết thảy đều giống như một giấc mộng, thân ở trong cuộc, luôn e sợ chính mình nếu không cẩn thận liền sẽ lạc mất phương hướng.

Nếu như nói kiếp trước là mơ, nó lại chân thật đến bắt người ta sợ hãi.

Nếu như nói hiện tại là chấp niệm mà thành mộng, Ôn Dương lại ở ngay trước mắt tôi thật sinh động.

Ác mộng luônluôn quấy nhiễu, khiến tôi không ngừng hoài nghi mình có thật đã trọng sinh? Tất cả những thứ này liệu có còn kịp hay không?

Mong trời cao thương xót, cho dù không thể khoan dung cho tội nghiệt kiếp trước, cũng hãy cho tôi một cơ hội chuộc tội.

Tôi mặc dù không thể lý giải trạng thái điên cuồng của chính mình khi đó, nhưng sau trọng sinh tôi giống như đột nhiên được người lay tỉnh, tầng tầng sương mù rốt cục được đẩy lùi, những thứ đã từng nghĩ không ra nhìn không thấu, rốt cục hiểu được rõ ràng.

Cảm tạ cho tôi cơ hội sống lại, đời này tôi nhất định sẽ làm tốt.

......

Một căn nhà nhỏ ba phòng ngủ một phòng khách tổng cộng 150m2, đất thị trấn không thể so với trong thành phố, trả xong thuế, phỏng chừng cũng không đến 70 vạn, bởi vì sốt ruột muốn rời tay nên treo ở chỗ môi giới, cuối cùng 65 vạn liền thành giao, giằng co qua lại mất non 1 tháng.

Thời điểm quay lại trường học, Ôn Dương đã đi rồi.

Quách Vũ thấy tôi trở về rất cao hứng, người này cũng thật kỳ ba, đột ngột quyết định khảo nghiên, làm bỏ lỡ thời gian báo danh tốt nhất, lúc này đành ở lại trường vô ích.

(khảo nghiên: thi để tham gia làm nghiên cứu sinh)

Bất quá hai chúng tôi cũng coi như có bạn, hoặc là nói tôi cần có người để chứng minh, hết thảy tôi đang trải qua hiện tại không phải là giả.

Quách Vũ ngó đầu nhìn sang chỗ tôi, hỏi: “Cậu chơi cổ phiếu, không sợ rủi ro sao?”

Tôi cười cười: “Việc không phiêu lưu thì ở đâu chẳng có? Chung quy phải thử một lần.”

“Lá gan thật lớn, một chút cũng không sợ hãi?” Quách Vũ nghe vậy lo lắng.

Tôi nhìn tuyến đồ K mấy ngày liên tục đi lên, ý cười trên mặt càng sâu, đẩy đẩy gọng kính nói: “Sợ a! Như vậy tôi liền mất hết vốn liếng rồi!”

Nhưng trong lòng nói: làm sao có thể, nếu không hoàn toàn nắm chắc, tôi làm sao dám quăng toàn bộ gia sản vào a.

“Thạch Sam cậu thật sự càng ngày càng khiến người ta không nắm bắt được.” Quách Vũ kéo ghế lại đây nói, “Tôi cảm thấy cậu hiện tại đặc biệt giống cái loại nhân sĩ tinh anh trong xã hội, xử sự nhã nhặn lễ độ, nói chuyện thận trọng, khắp nơi đều giấu lão bánh quẩy.”

(lão bánh quẩy: người khôn khéo, tinh tế)

Tôi đầu tiên là sửng sốt, lại lập tức cười nói: “Lão bánh quẩy đề cử cho cậu hai loại cổ phiếu, cậu muốn không?”

“Cậu đây không phải muốn chậm trễ tôi khảo nghiên chứ? Tôi nếu nghiện rồi, còn có tâm tình ôn tập sao?” Quách Vũ xoay người, không chút nào dao động.

Người này thoạt nhìn cả ngày không ngừng hi hi ha ha, không chút nghiêm chỉnh, thật ra tự chủ rất mạnh, tôi mấy ngày này mua cổ đều không cần giấu diếm, cậu ấy cũng biết tôi kiếm được không ít, nhưng lại có thể nhịn được hấp dẫn, điểm này thực khiến người khác không thể không bội phục.

Bất quá, người khi đắc ý, không nên cười quá lớn, nếu không rất dễ gặp phải rắc rối.

Nhận được điện thoại của Tần Phủ vẫn khiến cho tôi phải mất hồi lâu để phản ứng, là thời gian này sao? Như vậy tôi hy vọng bánh răng của vận mệnh từ giờ khắc này bắt đầu chuyển hướng...

Sau hai mươi hai năm cha của tôi rốt cục đã nhớ ra mình còn có một đứa con trai.

Nghĩ đến kiếp trước bị người này đưa đến viện an dưỡng, thật ra là một bệnh viện tâm thần địa phương, hận?

Không, tôi chỉ giận chính mình ngu xuẩn, bị dục vọng làm cho thần chí hồ đồ, say mê trong tiền tài đánh mất bản ngã, hết thảy thảm kịch đều là tự mình tạo ra.

Thị thị phi phi đều đã qua đi, tôi không muốn cứ miệt mài theo đuổi, nhưng tôi quyết không cho phép mình lặp lại sai lầm đồng dạng, lại để người kia nhiễu loạn cuộc sống.

Tôi cười lạnh với người trong điện thoại nói: “Tôi nghĩ ngài tìm nhầm người rồi, bất kể như thế nào, vẫn là hy vọng ngài có thể chuyên nghiệp chút, bản thân cái thứ không có cha này, ngài nếu nói ngài là mẫu thân của tôi, tôi còn có thể ngẫm lại xem có phải lão nhân gia ở dưới đó quá cô đơn, không có việc gì vùng dậy về thăm nhi tử hay không, về phần người phụ thân chưa từng gặp qua, việc này —— ân, lão già kia tôi thật không có chút hiếm lạ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.