Cảm giác nơi trái tim giống như đột nhiên bị người bóp chặt, dòng nhiệt lưu trong mắt rốt cục khống chế không nổi tràn xuống hai bên má, tôi đưa tay trái lau mặt, thấp giọng nói: “Ôn Dương, nhất định sẽ không có việc gì đâu, đời này chỉ cần là anh muốn em đều sẽ giúp anh bắt lấy, giúp anh dọn sạch chướng ngại, để anh trải qua mỗi ngày đều vui vẻ khoái hoạt.”
Tôi ngồi ở hành lang bệnh viện, ánh mắt không có tiêu điểm hướng về đám người tới tới lui lui. Có một khoảnh khắc như vậy, tôi phân không rõ bản thân đang ở hiện thực hay là trong mộng. Sau khi trọng sinh tôi thường xuyên mơ phải ác mộng như thế, trong bệnh viện lạnh như băng, bác sĩ lắc đầu nói với tôi người không được rồi, bảo tôi đi cáo biệt lần cuối cùng.
Giọng nói Ôn Dương mang đầy oán hận, tiếng tôi cuồng loạn gào thét, thanh âm Tần Viễn nguyền rủa cùng cười nhạo —— bao nhiêu lần quanh quẩn bên tai, xua thế nào cũng không đi.
Tôi từng tự hỏi vô số lần, ý nghĩa tôi trọng sinh là gì, là bắt đầu lại một lần nữa, hay là lạnh nhạt thờ ơ, là rời xa hay là bù đắp.
Nhưng mà hiện tại đều không quan trọng, mỗi khi nhìn thấy Ôn Dương, tôi không có biện pháp, cái gì cũng không làm được.
Cửa phòng cấp cứu rốt cục mở ra, tôi vội đứng dậy tiến lên, kết quả chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã.
“Cẩn thận!” Một nữ bác sĩ trẻ đỡ lấy tôi.
Tôi đứng vững, vội vàng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sam-trong-thuy-phuc/2312144/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.