Đi khỏi dãy nhà, liền thấy Quách Vũ cùng Dư Minh Kiệt cúi đầu ủ rũ đứng ở bên ngoài. Nhìn thấy tôi và Ôn Dương, hai người đều cứng đờ, sau đó xô đẩy nhau một lúc, cuối cùng Dư Minh Kiệt gãi cái đầu lớn, hơi lúng túng hỏi: “Tam Nhi, cậu không có việc gì chứ?”
Hai người bọn họ xấu hổ, kỳ thật tôi so với bọn họ còn xấu hổ hơn, khóc đến hôn mê, tôi thế nhưng khóc đến hôn mê, thật quá không thể tưởng tượng nổi.
Tôi ho khan một tiếng, nghiêm trang nói: “Tôi đây là tâm bệnh, bác sĩ nói trong một chốc không khỏi được, tích tụ trong lòng, hiểu không? Kích thích quá lớn, không cẩn thận thỉnh thoảng có thế thổ huyết đó.”
Quách Vũ ở phía sau thăm dò: “Cậu nói có phải giống như Lâm muội muội trong Hồng Lâu Mộng, đi hai bước liền nôn ra máu không?”
Tôi gật gật đầu: “Chuyện này cũng không biết chừng, cho nên, mấy ngày này, phải nhường tôi chút a?”
Biểu tình Quách Vũ giống như vừa nuốt phải ruồi, thật sự không dám nói gì, Dư Minh Kiệt ngược lại cười ha ha trả lời: “Tiểu nhân nhất định đi theo làm tùy tùng hầu hạ, nói Đông không hướng Tây, chỉ Nam không hướng Bắc, Tam Nhi bắt tôi làm gì liền làm cái đó, bắt tôi đánh ai liền đánh người đó, bắt tôi ngủ với ai liền ngủ với người đó...”
Quách Vũ phóng qua một tát: “Lại vô nghĩa, cậu ngủ với ai chúng tôi cũng phải đến trại giam Tây Thành gặp cậu.”
“Cậu sao không nghe vào trọng điểm đây, ý của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sam-trong-thuy-phuc/2312131/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.