Tôi không biết đây là chỗ nào, nhưng ấn theo lộ trình mà tính, nơi này đã cách nội thành rất xa rồi, thật lâu cũng không thấy một chiếc xe đi ngang qua, điện thoại đã sớm hết pin, tôi nhìn quốc lộ dài vô biên, đột nhiên cảm thấy cái mùa hè này, lạnh đến khiến cho lòng người hoảng hốt.
Mặt trời xuống núi, ánh tà dương hạ xuống thật dài, tôi thấy có người đang vội vàng lái xe bò trên đường về nhà, bỗng nhiên nhớ tới thời gian niên thiếu, bà ngoại tựa hồ đều sẽ gọi tôi về nhà ăn cơm vào thời điểm này, tôi sẽ dẫn theo người bạn duy nhất A Hoàng dưới bầu trời hoàng hôn màu vàng nhạt, đi về nhà.
Ánh mắt tôi không có tiêu điểm nhìn về hoàng hôn trong chốc lát, lại chậm rãi đứng lên, điều hòa khí tức, mang theo áo khoác đi về hướng quốc lộ. Trên đường lớn kéo lên một cái bóng nghiêng dài, cảnh trí vùng ngoại ô yên tĩnh nhu hòa, đó là một loại đẹp rất bình dị.
Tôi một mình ở trên con đường dài tựa hồ vĩnh viễn không có điểm cuối, ngẫu nhiên sẽ có chiếc xe chạy qua, nhưng cũng không hơi đâu vì người đi đường mà ngừng lại.
Một tia tà dương cuối cùng phía chân trời biến mất, từ từ triệt để bị bao phủ trong bóng tối, tôi vẫn khoát áo khoác trên vai không ngừng bước đi.
Đột nhiên, phía trước có một chiếc taxi tiến đến, xe ngừng lại ngay bên cạnh tôi, lái xe vươn đầu ra: “Anh bạn, bắt xe không?”
Tôi nhìn người trước mặt, lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sam-trong-thuy-phuc/2312094/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.