Những gì Quan Lỗi nói hoàn toàn phá vỡ nhận thức của tôi, tôi thậm chí hoài nghi những lời đó không phải là về Ôn Dương mà tôi biết kia... Cũng có lẽ, tôi chưa từng chân chính hiểu anh.
Tôi nghĩ đến, Ôn Dương từng nói với tôi câu này...
“Anh đã đánh người tàn tật, chửi cha ruột, ân, còn khi dễ nữ nhân.”
Người kia nói vẻ mặt nhẹ nhàng bâng quơ, tôi nhưng không biết lúc ấy anh đang mang tâm tình như thế nào.
Anh nói với tôi: “Tựa như em cũng có bí mật riêng của mình, trong lòng chúng ta đều có rất nhiều nơi không muốn bị người ta nhìn thấu... nhưng anh vẫn hy vọng có một ngày em nguyện ý đem bí mật của mình chia sẻ cho anh, làm trao đổi, anh cũng sẽ nói cho em biết chuyện của anh.”
Tôi còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp lại, những lời ác độc tôi nói, làm anh giận đến trực tiếp tông cửa ra ngoài, nhưng không bao lâu anh đã quay lại, mang theo cơm canh trở về tìm tôi.
Tôi nhớ rõ anh bởi vì chuyện của Tần Phủ, dưới cơn thịnh nộ ném tôi tới nơi hoang vắng, lại cũng không lâu sau đã quay đầu lại xin lỗi.
Tôi nhớ rõ khi anh cho rằng tôi phản bội, rõ ràng đã phẫn nộ như thế, nén giận đến tự nắm bàn tay chảy máu, cuối cùng cũng chỉ cứ thế rời đi.
Anh rời đi cũng chính là để bình ổn cơn giận.
Tôi cho tới bây giờ không hề biết này đó, bởi vì Ôn Dương chưa từng bạo lực với tôi. Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sam-trong-thuy-phuc/2312055/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.