Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã có nhiều hơn một tia hảo cảm đối với Ôn Dương, nhưng lúc ấy tôi không nghĩ đến, sau này, một tia hảo cảm như có như không ấy lại chậm rãi thăng hoa thành một thứ tình cảm khác.
Khi còn bé mẫu thân vô cùng lãnh đạm với tôi. Trong trí nhớ, ông ngoại luôn thích ngồi xổm ở ban công hút thuốc, tấm lưng kia không khi nào vắng đi nét sầu khổ cùng chua xót, còn bà ngoại thì trộm ở trong phòng rơi nước mắt. Toàn bộ cảm xúc của bọn họ đều bị bất hạnh của con gái dẫn dắt, phần có thể đặt lên người tôi thật sự hữu hạn, mà theo cái chết của mẫu thân, cũng vắt kiệt toàn bộ hy vọng của bọn họ đối với cuộc sống, lần lượt rời xa tôi.
Trong tiềm thức của tôi, tựa hồ đã biết cái gia đình này không bền chắc rồi. Khi tôi bị thương ở bên ngoài, chưa từng được một chút an ủi, bởi vì thế giới của bọn họ so với tôi càng thống khổ hơn gấp bội, phía sau tôi không có gì có thể chống đỡ.
Điều này cũng dẫn đến tình cảm của tôi thập phần hờ hững, mà lòng tự trọng lại phi thường mạnh. Từ nhỏ đã bị người ta nói là kỳ quái, khi bắt đầu hiểu chuyện, tôi liền muốn làm cho mình “bình thường” một chút, hòa đồng một chút. Nhưng việc gì phải tận lực mà làm, thường sẽ không kéo dài lâu lắm, cũng không cải thiện được bao nhiêu cảnh ngộ của tôi. Cuối cùng, tôi kết luận là làm như vậy “không đáng“.
Ôn Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sam-trong-thuy-phuc/2312037/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.