Nói quá nhiều, tôi cảm giác mình không thở nổi nữa, kịch liệt ho khan, cả người không một chỗ nào là không đau.
Giang Ninh càng khóc dữ dội hơn, nàng nghẹn ngào ra tiếng: “Người đó tốt như vậy sao, Thạch Sam, cậu quên Ôn Dương đi có được hay không?”
Tôi thở hổn hển lắc đầu, nơi cổ họng đốt lên một trận đau rát.
“Mình gọi Ôn Dương đến đây gặp cậu được không? Mấy ngày trước cậu ấy có tìm đến mình, hỏi cậu ở đâu, khi đó mình cũng không biết cậu ở trong này.” Giang Ninh lại nói.
Tôi hoãn hoãn hô hấp, nhắm mắt lại, cười nhẹ: “Không cần, cứ như vậy đi, cứ như vậy...”
Tôi cảm giác mình mệt chết đi, lại muốn nhắt mắt ngủ, quá mệt mỏi rồi, tỉnh quá mệt mỏi rồi, không bằng ngủ đi...
Nhưng có kẻ lại cố ý không cho người ta yên tĩnh, bên tai cứ vang vang thứ tiếng Trung sứt sẹo, thanh âm nghe cũng rất đáng ghét: “Thạch, tôi cũng đã nghĩ tới cõ lẽ tôi không trị khỏi được cho cậu, nhưng tôi không ngờ, cậu lại một chút cũng không phản kháng đã chấp nhận chịu thua. Ba tháng! Cậu chỉ mới kiên trì ba tháng đã muốn buông tha, cậu là người yếu đuối nhất tôi từng gặp, dùng cách nói của người Trung Quốc các cậu chính là nhu nhược.”
Tôi nghĩ người này thật 'biết điều', tôi yếu đuối hay không yếu đuối thì liên quan gì a, quả nhiên là quá đáng ghét.
Nhưng không ngờ Giang Ninh cũng hùa theo giúp vui, oa một tiếng khóc lên: “Nha... không phải cậu nói muốn làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sam-trong-thuy-phuc/2312033/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.