Chương trước
Chương sau
Tôi còn nhớ, buổi sáng hôm đó thật trong lành.

Thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần nằm gọn trong ngực tôi, đường nét thanh tú, trong suốt giống như cánh côn trùng, sắc môi bởi vì bạo nhiễm tối qua mà ửng hồng diễm lệ, tôi cúi đầu hôn lên hàng lông mi kiều phiến kia, hết thảy tốt đẹp khiến người ta bỗng dưng muốn thở dài.

Ít nhất thời điểm bắt đầu là như vậy...

Em trong lòng tôi mà nói, không giống như những người khác, tôi rất sớm đã nhận ra.

Nhưng có chỗ nào không giống, tôi trước kia chưa từng nghĩ qua.

Bây giờ nghĩ lại, đều là bằng hữu quan trọng, cảm giác của tôi đối với Quan Lỗi hoàn toàn khác.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi liền muốn giữ em ở phía sau mình, cho em hết thảy ôn nhu cùng bảo hộ.

Tôi hy vọng em có thể cười nhiều một chút, khi em cười xinh đẹp đến thế, giống như trong thơ vậy, say tựa gió xuân, cảm giác cả trái tim đều bị hòa tan, có thể gạt bỏ toàn bộ phiền não lo âu trên đời.

Quan Lỗi là chiến hữu kề vai chiến đấu cùng tôi, là huynh đệ huyết nhục liền gân, đủ oanh liệt cũng đủ thuần túy, nhưng ít nhất tôi sẽ không hao hết tâm tư chỉ mong Quan Lỗi cười với mình.

Có một số việc tôi có thể làm cùng Quan Lỗi, nhưng không thể nói với em, tựa như tôi có thể cùng cậu ấy mở công ty, lại không muốn cho em tham dự vào.

Trên đời này, thứ chân chính thuộc về tôi thật sự quá ít, tôi hy vọng em là một trong số những người sẽ vĩnh viễn không rời đi đó.

Tôi xem em là đường lui cuối cùng của mình, bởi vì chỉ cần còn em, tôi cho dù là ngày nào đó thất bại, cũng có dũng khí đứng lên bắt đầu một lần nữa.

Tôi biết ý tưởng này thực ích kỷ, tôi chỉ muốn em đứng ở phía sau tiếp nhận bảo hộ của tôi, tôi có thể cho em toàn bộ những thứ tốt nhất trên đời.

Gây dựng sự nghiệp gian nan, không ngừng ép tôi mệt mỏi không thở nổi, tôi cùng Quan Lỗi rất thường xuyên ầm ĩ, nếu không phải dựa vào giao tình phát tiểu, tình cảm của chúng tôi đã sớm bị sự nghiệp gian khổ này phá tan rồi.

Tôi không muốn em phải nhìn thấy một mặt thất bại bất kham đó, chỉ muốn em thấy tôi không gì là làm không được, có thể bảo hộ đầy đủ cho em, có thể luôn được em tín nhiệm sùng bái, vĩnh viễn như vậy.

Nhưng mà tất cả từ bao giờ bắt đầu thay đổi?

Chỉ qua một kỳ nghỉ, em đột nhiên trở nên bất hòa, không còn dính người, không còn ỷ lại tôi như trước, đột nhiên ác ngữ, còn nói mình đã bắt đầu yêu.

Hết thảy đều vượt khỏi tầm kiểm soát, tôi cảm thấy thập phần thất bại, ngực giống như bị khoét đi một khoảng, trống rỗng, bỗng nhiên cực điểm bất an.

Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng chưa từng nghĩ đến cái loại tình cảm cấm kỵ này, trong mắt tôi, đó là một loại xúc phạm em, em thuần khiết xinh đẹp như thế, xứng đáng với tất cả tốt đẹp nhất trên đời.

Nhưng kết quả vẫn là người tôi cẩn thận che chở lâu như vậy, bị một cái bắp cải trắng thối nát làm tổn thương, tôi phẫn nộ.

Tôi đạm mạc nhìn Giang Ninh khóc lê hoa đái vũ trước mặt, trong lòng hoàn toàn không có cảm giác bứt rứt khi bắt bạt nữ nhân, mà lại là một loại hả hê khoái ý.

Rõ ràng đã quyết định xuất ngoại, còn đến chọc ghẹo, trêu đùa tình cảm của em, chẳng qua chỉ là vài câu nói không đến nơi đến chốn mà thôi, cô ta đã khóc thành cái dạng này.

Nhưng em thì sao, bởi vì nàng mà trong lòng tích tụ, ngập tràn thâm tình sai lầm.

Ngày đó em khóc, tim tôi đều nát, yếu đuối khiến người ta đau lòng, tựa như miếng băng mỏng dưới ánh mặt trời, tùy thời sẽ bị vỡ vụn.

Tôi mong muốn bao nhiêu, đem em cất vào trong ngực, giấu kín trong tim, vĩnh viễn không cho ai khi dễ, vĩnh viễn không bị thương tổn.

Tôi cực kỳ chán ghét nữ nhân này, nếu muốn đi, vậy tốt nhất vĩnh viễn không cần trở về.

Nhưng tôi cũng hiểu, nếu em biết tôi khi dễ người mình thích, nhất định sẽ trở mặt với tôi. Nhận thức này khiến tôi phi thường khó chịu.

Trước kia, em sẽ không bởi vì người khác mà nổi giận với tôi, trước kia em sẽ cho rằng tôi làm gì đều đúng, tín nhiệm cùng ỷ lại của em, tôi sớm đã thành thói quen.

Có một nháy mắt tôi từng hoài nghi đến loại tình cảm không đúng kia, nhưng đều bị tôi theo bản năng phủ định.

Thẳng đến lần say rượu đó, tôi mới nhận ra mức độ nghiêm trọng.

Tôi có dục niệm với em.

Lần đầu tiên có ý muốn chiếm hữu, tôi thật sự có uống say, nhưng không phải hoàn toàn không còn ý thức, trong lòng tôi rõ ràng là mượn rượu làm càn, dùng cồn phát tiết dục vọng vẫn luôn ẩn nhẫn trong tim, cái hôn kia quá mức ngọt ngào, khiến người ta nhịn không được mê say thần kỳ.

Em đi rồi, nhưng sau đó mộng xuân lại càng thêm kiều diễm, nhất thời không thể vãn hồi.

Tôi không xác định mình có phải say rượu mới nhất thời xúc động hay không, nhưng tôi biết em chỉ thích nữ nhân, tôi không thể kéo em xuống nước, như vậy sẽ chân chính chứng thực, tôi ích kỷ.

Nhưng mà tôi phát hiện, cái loại dục vọng này, thời điểm ngươi chưa biết thì không sao, một khi rõ ràng, liền sẽ biến hành vô pháp che giấu.

Nhịn không được muốn thân cận em, ánh mắt tôi thậm chí sẽ theo bản năng dừng lại trên làn da kia, tôi không thể chịu đựng được khi nghĩ đến em và người khác cùng một chỗ.

So với này đó, biến hóa của em càng khiến tôi hoảng hốt, tôi biết em có rất nhiều tâm sự, tôi hỏi không ra, một khi làm căng, em liền trốn tránh không để ý tới tôi, co người lại cái vỏ bọc của mình. Tôi không thích loại cảm giác này, rồi lại không có biện pháp gì, chỉ đành tự mình thăm dò.

Ngày đó, là ngày giỗ mẫu thân tôi, Ôn Hách sáng sớm đã tới kiếm chuyện, theo thói quen, tôi cũng biết nên phản kích thế nào, hắn không chiếm được tiện nghi, chỉ tự rước lấy nhục, cuối cùng giận khó thở nguyền rủa tôi cả đời cũng sẽ không có ai thật lòng.

Hắn bảo, tôi cho rằng những bằng hữu kia của tôi là cái đồ tốt gì, chỉ cần một chút ích lợi dụ dỗ liền sẽ phản bội.

Khi còn bé tôi có nuôi một con Samoyed, nó là bạn của tôi, kết quả tựa như Ôn Hách nói, bị một khúc xương dụ dỗ đi.

Khi đó, tôi bị Ôn Hách kéo tới, mắt mở trừng trừng nhìn thứ mình yêu thích bị người rút xương lột da. Tôi rõ ràng đã nói với nó, không được đi theo người xấu, cho dù đến hiện tại mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn phẫn nộ phát run.

Em qua lại cùng người Tần gia, quên sinh nhật tôi, em ác ngữ, thay đổi thất thường, tất cả biểu hiện kỳ lạ đó tựa hồ đã có lời giải.

Tôi không khống chế nổi chính mình, phẫn nộ cực điểm.

Em cũng bị dụ dỗ sao? Tôi tựa hồ nhìn thấy em cuối cùng bị người vũ nhục, thương tích chất chồng đứng trước mặt tôi.

Em vì sao lại không biết chuyện này nghiêm trọng đây? Trên thế giới này chẳng có bữa cơm nào miễn phí.

Sau đó, những lời kia của em, bởi vì tôi đi quá vội vàng, không nghe được đầy đủ, nhưng tôi biết, bản thân mình mất khống chế, cũng làm sai rồi.

Tôi nghĩ em sẽ không tha thứ, nhưng khi em mang đôi mắt đầy nước nói với tôi, nói em không ủy khuất, trái tim của tôi lại một lần nữa lún sâu.

Em nói vô luận tôi làm gì em cũng sẽ không trách, em có lẽ sẽ không biết, một câu này so với bất cứ lời tâm tình gì trên thế giới, đều ngọt ngào hơn.

Dưới ánh trăng mê người, ánh mắt em giống như một hồ nước trong vắt, đầy tín nhiệm nhìn tôi. Tôi mê mang quên mất chính mình, đôi môi trong suốt kia, quả thực là đang mời người đến ăn.

Tôi nhịn không được, gạt bỏ lớp ngụy trang, muốn cứ như vậy thổ lộ, vạn nhất thành công thì sao? Như vậy, thiếu niên xinh đẹp trước mắt liền sẽ thuộc về tôi.

Nhưng mà một khắc thanh tỉnh lại, toàn bộ ý nghĩ xằng bậy đều bị đánh về nguyên hình, em thích Giang Ninh, ở trong mắt em, tôi nhiều nhất chỉ là quan tâm cùng khoan dung giữa người thân.

Một mặt tôi nghĩ không thể hủy hoại em, rồi lại nhịn không được muốn thân cận.

Tôi biết em không ưa Lương Mễ, tôi thì không có thích hay không thích, khác với Quan Lỗi, với tôi mà nói, đó không phải là người đáng để tâm.

Nhưng mà khi Lương Mễ nói có thể em mang tình cảm đặc biệt với tôi, nội tâm tôi vui sướng không cách nào tự lừa gạt chính mình nữa, tôi phát hiện tình thế đã không thể nào khống chế, cho dù chỉ là một tia khả năng, tôi cũng hy vọng.

Em lại bởi vậy, nghĩ đến Giang Ninh mà thương tâm, tôi càng thêm xác định bản thân không có cơ hội gì. Vậy không bằng thanh toàn cho em, đem hết thảy mong muốn đưa đến trước mặt em.

Em không biết, tôi đã phải cố gắng bao nhiêu mới nói ra được những lời kia, tôi không được, tôi làm sao mà bỏ được đây?

Những khi đi làm, tôi sẽ tưởng tượng em đang làm gì, có đang bị đồng sự khi dễ hay không, buổi tối trở về không thấy em, tôi sẽ nghĩ em đi đâu, đang ra ngoài cùng người nào. Tôi trông chừng em thật chặt, tôi biết làm như vậy không đúng, nhưng tôi không muốn em ở nơi nào mà tôi không nhìn thấy.

Tôi thậm chí nghĩ, nếu lúc trước để em đến công ty của tôi thì tốt rồi, như vậy có thể lúc nào cũng nhìn thấy em.

Từ khi nào, tôi trở nên để ý nhỏ nhặt như vậy, trở nên không có nguyên tắc như thế.

Sau đủ loại hiểu lầm, giống như là một cơn ác mộng.

Tôi nghe băng ghi âm, hận không thể lập tức trói em lại, sau đó em sẽ biết nghe lời, sẽ không nghĩ tìm Giang Ninh nữa!

Nữ nhân kia đến cùng là đã cho em ăn cái gì, khiến em làm đến nông nỗi đó, chẳng lẽ em không biết đây là phạm tội?

Em muốn cái gì thì nói với tôi, nếu em thật sự muốn, tôi làm sao lại nỡ để em khổ sở, tôi cho dù là liều mạng từ bỏ công ty, cũng sẽ tìm tới cho em năm trăm vạn kia.

Nhưng trong cục diện đó, tôi đã không cách nào khống chế bản thân, tôi biết cứ như vậy cuối cùng sẽ làm em bị thương, nếu luyến tiếc, nên thả cho em tự do, nếu chỉ Giang Ninh mới có thể cho em hạnh phúc chân chính, tôi có thể thử từ từ quên, xóa đi toàn bộ tình cảm trong lòng.

Như vậy cũng không có gì không tốt, thừa dịp tôi chưa hối hận, còn có thể khống chế tình cảm mà thả cho em rời đi, tôi cho rằng đây là ôn nhu cuối cùng tôi dành cho em.

Nhưng cố tình, hết thảy lại đều là hiểu lầm.

Hết thảy là do tôi, cứ tự cho mình đúng.

Tôi vẫn luôn tâm niệm, tôi đối với em thực tốt, tôi cho là mình vẫn luôn bảo hộ em, chắn đỡ cho em toàn bộ mưa gió. Nhưng tôi không biết, người thực ra luôn được bảo hộ lại là chính mình, tại thời điểm tôi không biết, em lặng lẽ vì tôi làm nhiều như vậy.

Hối hận, tự trách gặm nhấm toàn bộ thần kinh, tôi đã làm tốt chuẩn bị, sẽ vĩnh viễn mất đi em.

Tại thời điểm tôi tuyệt vọng, em lại được người đưa về.

Khi lần nữa gắt gao ôm thiếu niên xinh đẹp này vào trong lòng, tôi biết, tôi vô pháp buông tay.

Em không hề phòng bị nằm trong ngực tôi, hết thảy đều giống như một loại mê hoặc vô thanh vô tức, khiến tôi không giấu được phóng túng. Đến khi tôi tỉnh táo lại, y phục trên người em đã bị cởi hết, tôi nửa đè lên người em, cảnh tượng trong tầm mắt thiếu chút nữa khiến tôi lại mất đi khống chế, tôi gần như đã cường em.

Đã làm ra nhiều chuyện thương tổn em như vậy, hiện giờ chẳng lẽ còn muốn triệt để đẩy em rời đi sao?

Tôi tự nói với mình, không thể, không thể nóng vội, tôi có đủ kiên nhẫn khiến cho em chậm rãi yêu tôi, chỉ cần em đồng ý ở lại.

Nhưng mà, hết thảy ảo tưởng, đều theo thời điểm em tỉnh lại mà tan biến, lớp ngụy trang của tôi hoàn toàn bị xé rách.

Tôi biết tôi không tốt, cứng rắn của tôi là ngụy tạo, ôn nhu của tôi cũng là giả vờ, tôi không đủ chín chắn, tôi vụng về bất kham, tôi không biết nên làm sao mới lưu lại được em, không biết làm sao mới có thể đi vào tâm trí em, không biết làm thế nào mới có thể đoạt được những gì bản thân muốn.

Nhưng điều duy nhất tôi biết, tôi không thể mất em.

Nhưng mà, vì cái gì, vì cái gì nhất định phải đi tìm nữ nhân kia?

Em tới tìm tôi cáo biệt, em nói muốn đi Mỹ.

Tôi không thể tiếp nhận, vì sao em không thể thuộc về tôi, rõ ràng là tôi phát hiện ra em trước, tôi bảo hộ em lâu như vậy, cuối cùng vẫn là thành toàn cho người khác.

Tôi thà rằng bị em chán ghét, cũng không thể chấp nhận kết cục như vậy.

Tôi muốn giải thích với em chuyện tôi cùng Dương Huyên, kết quả lại bị em phản kháng. Nhưng mà thời điểm này, tôi đã không thể buông tay, đê tiện cũng được, ích kỷ cũng thế, em chỉ có thể thuộc về tôi.

Tôi ôm em vào trong ngực trấn an, không ngừng nói yêu, đôi mắt em đầy nước, nằm ở trong ngực tôi, thâm tình không thôi kêu tên của tôi, biểu tình chân thật như thế, nhu thuận như thế, ngọt ngào giống như trong mơ khiến người ta lâm vào run rẩy, nhịn không được muốn cướp lấy càng nhiều...

Buổi sáng hôm đó thực đẹp, cho dù tôi biết, sau khi em tỉnh lại sẽ là một trận huyết vũ tinh phong, tôi cũng đã chuẩn bị cho hết thảy.

Nhưng em lại phát sốt, mơ ước lâu như vậy, là tôi quá mức thiếu khống chế.

Tôi vội vàng chạy ra ngoài mua thuốc.

Nhưng tôi không biết, một cái xoay người này, chính là ba năm...

Tôi rõ ràng đã nói với chính mình, phải nhanh một chút, bằng không em sẽ biến mất. Một phút lơ là liền đã chạy trốn, cuối cùng chỉ lưu lại tôi một thân cô tịch lạc lõng, nhớ nhung thực tâm phụ cốt vây khốn toàn thân.

Rõ ràng lúc rời đi em còn ở đây, rõ ràng tôi trở về rất mau...

Rõ ràng...

Rõ ràng sáng sớm hôm đó khởi đầu rất tốt đẹp...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.