Tôi mơ màng nhìn anh, mặt giống như là sắp bị hấp chín rồi, những lời không biết xấu hổ như vậy thực là từ miệng tôi? Cho dù là đời trước tôi cũng chưa nói được nên lời.
Giằng co một lát, tôi tựa hồ nghe thấy tiếng chìa khóa vang lên, lập tức quay đầu, phát hiện Quan Lỗi đang trợn mắt há hốc mồm đứng ở cửa, một bộ dáng kinh hách quá độ.
Tôi sợ tới mức hồn phi phách tán, nhấc chân muốn đá Ôn Dương xuống, anh lại đi trước một bước dùng chân ngăn tôi lại, đen mặt chỉnh sửa ngay ngắn y phục cho tôi sau đó mới buông.
Ôn Dương như là dã thú bị chặn họng giữa bữa ăn, bất mãn xoay người: “Tại sao không gõ cửa?”
Quan Lỗi cứng họng: “Các người...”
Tôi vô cùng luống cuống, nhưng vẫn tận lực làm ra biểu tình trấn định, nhẹ nhàng bâng quơ: “Đánh nhau thôi! Biểu cảm kia của anh là sao?” Nói xong tôi nhìn sang Ôn Dương, ý muốn anh cũng giải thích một câu.
Ôn Dương hoàn toàn từ chối cho ý kiến, thần sắc thản nhiên ngồi dậy, nói: “Chúng tôi làm sao vậy? Không biết gõ cửa sao, lát nữa để chìa khóa lại!”
Quan Lỗi sửng sốt một hồi, lập tức chuyển sang tức giận, “Cái chìa khóa cũ nát kia của cậu ai thèm hiếm lạ, nếu không phải sợ ngày nào đó cậu chết...”
Quan Lỗi dừng một chút, lại mắng, “Mấy ngày nay, điện thoại của cậu là để trang trí sao? Toàn bộ xã giao đều vứt cho tôi cũng thôi đi, họp ban giám đốc cậu cũng không tính tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sam-trong-thuy-phuc/2312004/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.