21
Bước chân người tới giẫm lên tuyết vụn, thanh âm cực kỳ nặng nề.
Ta và Thanh Toả thót tim, cho rằng người đuổi theo là Ôn Cảnh Tu vì hắn thấy được hòa ly thư trên bàn.
Rèm xe vén lên, khớp xương ngón tay nhọn hoắt căng cứng.
Ta nhìn thấy người mặc y phục đen, dưới vương miện ngọc nét lạnh như băng, khuôn mặt như tạc tượng.
“Sơ Nghi, muốn đi đâu?”
Hắn cười, đôi mắt cong lên, nhưng trong mắt lại không có nửa phần ý cười.
Thanh Toả hồi tinh thần trước, kinh sợ nói: "Bái...... bái kiến Thái tử điện hạ.”
Tề Duật như là mới phát hiện trong xe ngựa còn có một người khác, ánh mắt hắn nhàn nhạt, nói với ám vệ phía sau: "Mang nàng đi đi, người của ta, ta tự mình mang về.”
Thanh Toả bị ám vệ Đông cung đánh ngất đi.
Trong xe ngựa chỉ còn lại ta và Tề Duật bốn mắt nhìn nhau.
Hắn khom người chui vào, khiến ta không thể lui, cả người bị bao phủ dưới áo khoác của hắn.
“Muốn đi đâu?”
Vì không có chỗ trốn, ta đối với hắn thản nhiên cười: "Đi Giang Nam, tìm một nơi ấm áp an hưởng quãng đời còn lại. Còn nữa, chúc Thái tử điện hạ tìm được thê tử tốt.”
Hắn trầm mặc trong chốc lát, môi mím thành một đường thẳng, sau khi buông ra, lại làm hành động giống như ở phủ Quốc sư, xoa xoa đỉnh đầu ta.
“Nhóc ngốc, nàng nên tin ta. Ta đã sớm tìm được giai ngẫu, chỉ là không ở trong Đông cung. Nàng ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sam-hoi-muon-mang/3575210/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.