Tôn Mặc đưa mảnh gương cầm trong tay cho Từ Tử Việt, Từ Tử Việt lắc đầu không muốn nhận. Trong miệng Lý Quốc dính đầy máu đỏ và nước bọt, trông rất ghê tởm.
Bên cạnh có người bất đắc dĩ nhìn Từ Tử Việt, nhưng nếu không có hắn, Tôn Mặc có lẽ đã không giúp đỡ lấy ra, cho nên thái độ của bọn hắn so với lúc đầu đã tốt hơn rất nhiều.
Một người nào đó trong số họ lấy từ trong túi ra một mảnh giấy và gói mảnh gương lại.
Từ Tử Việt chịu đựng cơn buồn nôn hồi lâu, đứng dậy, bước qua người Lý Quốc, nắm lấy cổ tay còn lại của Tôn Mặc, kéo hắn ra ngoài.
Có người đang chuẩn bị nhắc nhở Từ Tử Việt hành động một mình rất nguy hiểm, nhưng Từ Tử Việt bước đi quá nhanh và quá vội vàng, vừa đuổi theo bọn họ đến cửa phòng học, bọn họ mới phát hiện hai bóng người kia dường như vô hình. họ đã bị bóng tối nuốt chửng. Sau đó, người đàn ông đó quay trở lại lớp học và cùng những người khác nghiên cứu điều gì đáng ngờ về mảnh gương.
Bên kia, Từ Tử Việt kéo Tôn Mặc lao ra khỏi phòng học, chạy được mấy bước liền phải đứng lại.
Tôn Mặc hỏi: "Sao cậu lại bỏ đi?"
"Không nhìn nổi..." Từ Tử Việt quay đầu nhìn về phía sau phòng học có đèn, muốn mượn đèn pin, nhưng không biết bọn họ có chịu cho hắn mượn hay không.
"Cậu muốn đi đâu?"
"Nhà vệ sinh... rửa tay." Từ Tử Việt nhìn về phía tay kia của Tôn Mặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-vi-tro-choi/3477755/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.