Không khí yên lặng tĩnh mịch, ngoài cửa sổ hoa nhấp nhô, những con ong bay vù vù trên bông hoa để tìm mật.
Buổi trưa đầy nắng, vốn là khoảng thời gian tuyệt đẹp. Song với Mạn Sương, khoảng thời gian này không đẹp chút nào
Trái tim của thái hậu, không biết vì sao, có chút rung động. Đôi mắt Mạn Sương trong suốt như vậy, minh tịnh như vậy, không nhiễm dù chỉ là một chút tro bụi. Giờ khắc này, thái hậu có chút tin tưởng Mạn Sương, người có đôi mắt rõ ràng như thế, làm sao có thể làm ra chuyện bất trinh?
Mới đầu, nghe nói đêm động phòng Mạn Sương không có lạc hồng, nghe thấy Bách Lý Hàn tức giận bỏ đi, bà vốn tưởng Mạn Sương là loại hồ ly yêu quái, là loại nữ nhân không trinh không khiết. Hôm nay xem ra, bà đã sai lầm rồi.
Bà đã sai lầm, tại sao Hàn nhi cũng sai lầm? Đêm động phòng, vì sao phải tức giận bỏ đi? Mạn Sương không phải người trong lòng của hắn sao? Thái hậu quay đầu nghi hoặc mà nhìn Bách Lý Hàn.
Bách Lý Hàn vẫn bất động thanh sắc như cũ ngồi đấy, vẻ mặt bình tĩnh mà thong dong, sự bình tĩnh cùng thong dong quyết không phải là giả vờ, đó là nhờ tích lũy kinh nghiệm qua bao năm tháng mới tạo ra. Áo bào trắng chảy xuống, lộ ra sự tinh khiết cùng phiêu dật, cũng lộ ra sự lãnh thanh cùng hờ hững.
Hắn như thể không có đem chuyện trước mắt để ở trong lòng, như thể chuyện nghiệm thân với hắn không chút quan hệ.
Thái hậu có chút thở dài, từ bảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-phi-du-tinh/179694/chuong-11.html