Đêm rất đen, tuyết rất trắng.
Lưu Sương đứng im lặng trong truyết trắng, xiêm áo bay theo từng đợt gió, thân thể nàng nhỏ nhắn mềm mại, đơn độc, khiến người khác thương tâm.
Rất hiển nhiên, tâm Bách Lý Hàn giao động, hắn bước nhanh xuống xe, nghĩ muốn phủ hơi ấm từ đôi bàn tay hắn lên hai vai yếu ớt của nàng. Giờ khắc này, trong đáy lòng có âm thành thét gào, mong ôm nàng, mong bên nàng, mặc hàn độc kia. Bởi vì nàng, đã phải chịu đau thương thế kia,
Nhưng, hắn chưa kịp bước, thì xa xa, Bách Lý băng đã nhanh chóng tới trước mặt Lưu Sương, ôm nàng vào trong lòng.
Động tác này khiến Bách Lý Hàn chưa kịp xuống xe kinh hoàng không nói nên lời, phút chốc, tựa như có vật gì trong lòng bị nghiền nát.
Giờ khắc này. Tâm hắn như xé nát.
Hóa ra, Băng đệ, không còn là tiểu hài tử nữa.
Ban đầu, hắn hoàn toàn không để ý chuyện này. Bởi trong lòng hắn, hắn vẫn luôn nghĩ tiểu đệ còn nhỏ, không thể nào hiểu được tình cảm là gì. Nhất thời rồi sự nông nổi trong tình cảm kia cũng sẽ theo thời gian qua đi.
Nhưng, thời gian trôi, còn chuyện tình cảm kia, không có trôi qua.
Hắn quan sát thần sắc của Băng dệ. trong trí nhớ của hắn, chưa bao giờ thấy Băng đệ chăm sóc cho người nào như thế, trong mắt kia lộ ra thâm tình nồng đậm.
Giờ khắc này, hắn rốt cục xác định rõ, Băng đệ ái Lưu Sương,
Đêm càng lúc càng tối sầm, mảnh trăng tàn nơi trời xa như hòa cùng màu truyết, rọi sáng chỗ hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-phi-du-tinh/1554531/chuong-146.html