Mộ Dã không xác định nổi hắn có yêu hay không yêu, nhưng là, hắn biết, hắn quan tâm nàng.
Thấy mũi tên bắn về phía nàng, trong chớp mắt, hắn tinh tường cảm nhận được sâu trong nội tâm truyền đến khủng hoảng, mãnh liệt bao phủ lý trí của hắn. Khiến hắn quên mình bất chấp hậu quả nhảy lên, vì nàng – nhận lấy một mũi tên.
Hắn tinh tường biết hắn không thể không có nàng!
Hắn lần đầu tiên đau đớn nghĩ muốn có được tâm một nữ tử.
Đây chính là tình yêu trong truyền thuyết sao?
Mộ Dã nghĩ thông suốt điểm này, bên môi gợi lên nụ cười hài lòng vui vẻ, ngây thơ giống như của con trẻ.
Hắn bước nhẹ tới bên chỗ Lưu Sương nằm.
Dưới ánh đèn dầu lập lòe trong trướng, Lưu Sương nằm trên tắm thảm rải trên mặt đất, hai mắt nhắm chặt, hơi thở nhẹ nhàng như giúp nàng giảm bớt khí chất lạnh lùng, khiến nàng lúc này mềm mại, thùy mị hơn ban ngày rất nhiều.
Mộ Dã khoanh chân ngồi trước mặt Lưu Sương, tay phải nhẹ vỗ về cằm, hưởng thụ khuôn mặt nàng khi ngủ. Cho đến khi thấy đôi lông mày dài của nàng hơi run rẩy, hắn nhịn không được mà phát ra tiếng cười.
Hắn biết, nàng giả vờ ngủ, hắn biết, nàng không muốn đối mặt hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại truyentop.net chấm cơm.
Nhưng là, hắn quyết định tôn trọng nàng, không cưỡng bách xâm phạm nàng.
Hắn thở dài mỉm cười một tiếng, từ từ đứng dậy, bước tới giường của mình.
Thần kinh Lưu Sương căng cứng cho đến khi nghe tiếng bước chân dần xa, mới dám nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-phi-du-tinh/1554505/chuong-120.html