Trong ánh tịch dương, từng đám mây cũng bị nhuộm đỏ, thê lương như máu nhuộm bầu trời.
Bên trong phòng ánh sáng sâu kín âm thầm, gương đồng phản chiếu một gương mặt không tính là tuyệt mỹ, lại có một vết thương, uốn lượn trên làn da.
Đây là vết thương hắn lưu lại cho nàng, rất sâu, rất dài, rất đau.
Nhưng mà, lòng của nàng, càng đau đớn hơn thế, bởi vì lòng nàng chịu một nhát dao, so với với vết thương này càng sâu hơn , càng dài hơn , càng đau đớn hơn, cả đời này cũng chẳng thể lành lại.
Nàng cầm chiếc khăn lông sạch sẽ, cẩn thận lau đi máu khô đọng lại trên miệng vết thương. Không còn vết máu, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, vết thương thì thâm đen.
Vẫn biết hắn lạnh lùng , vẫn không ngờ trái tim hắn tàn nhẫn đến vậy. Tàn nhẫn xuống tay với nàng đến vậy.
Nói vô tình là hữu tình!
Nàng đột nhiên nhớ tới quẻ thẻ nhân duyên trước kia.
Thật sự là buồn cười, nàng nhìn không ra tình ở chỗ nào, xem ra, quẻ thẻ thật là không tin được .
Hồng Ngẫu và Khinh Y Tiêm Y đứng ở cạnh cửa, yên lặng nhìn Lưu Sương rửa sạch vết thương.
Vẻ mặt của nàng cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt đó, dưới ánh tà dương , tối tăm như màn đêm thăm thẳm.
Rửa sạch xong, nàng bắt đầu bôi thuốc trị thương.
Nàng muốn xóa sạch vết thương này, không phải vì muốn bảo tồn dung nhan, mà là vì muốn xóa sạch dấu vết của hắn. Sau đó, nàng lấy ra một cây kim, đâm thẳng vào vết sẹo hình trăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-phi-du-tinh/1554442/chuong-57.html