"Ngươi ………….. không có việc gì chứ!" Thanh âm của Bách Lý Hàn vang lên ám ách, vẫn trầm thấp mà lãnh đạm như cũ.
Không biết vì sao, thanh âm không chút ấm áp này, giờ phút này lại làm cho Lưu Sương có cảm giác an tâm. Đáy lòng đột nhiên nảy lên một cảm giác không rõ ràng. Thời khắc vừa rồi, quả thật là kinh hiểm vạn phần, nếu như hắn đến chậm một bước, có lẽ giờ phút này nàng đã đi gặp diêm vương.
Mặc dù mới vừa rồi nàng rất trấn tĩnh, nhưng không có nghĩa là nàng không sợ. Giờ phút này, nằm trong vòng tay ấm áp, cảm giác được tay hắn, ôn nhu mơn trớn gương mặt nhẵn nhụi của nàng, cảm giác được hơi nước từ cổ hắn, ẩm ướt , mang theo sự lạnh lẽo, nàng đột nhiên xúc động muốn khóc.
Là thật , hay là ảo giác, hắn cũng có lúc dịu dàng như thế?
"Đáng chết , ngươi không sao chứ?" Nhìn thấy Lưu Sương vẫn không nói chuyện, thanh âm của hắn trở nên hỗn loạn.
"Ta không có việc gì!" Lưu Sương nhẹ giọng nói.
Hắn thật sự quan tâm nàng? Hay là không cho phép đồ vật của mình bị thương tổn. Trái tim Lưu Sương chua xót, bởi vì nàng biết đáp án nhất định là vế sau.
Sương khói chậm rãi tan hết, ánh trăng lại tuôn xuống, bao phủ hắn cùng nàng!
Lưu Sương ngửa đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Bách Lý Hàn, trong đôi mắt hắn như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt. Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, hai ngọn lửa dường như cũng thiêu cháy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-phi-du-tinh/1554422/chuong-37.html