"Các ngươi cũng không thích ta!" Tuyệt mỹ thiếu niên lo lắng nói, ngữ khí đau thương và cô đơn vô hạn. Mắt nhìn thấy hắn chầm chậm nhắm mắt, Lưu Sương không khỏi lo âu vạn phần.
Một người bị bệnh, địch nhân lớn nhất không phải là bệnh của người đó, mà là mất đi niềm tin, niềm tin sống sót. Lưu Sương mặc dù không biết là cái gì đã làm hắn mất đi niềm tin, nhưng mà, nàng cũng không thể mặc hắn buông xuôi tinh thần như vậy. Nếu cứ buông xuôi như vậy, dù cho có biết giải dược, nàng cũng vô phương cứu chữa. Hắn làm sao có thể xử sự như thế chứ, nhiều người lo lắng cho hắn như vậy, hắn ngược lại còn nói không ai thích hắn.
Lưu Sương giơ tay lên, dứt khoát tát thẳng vào mặt Bách Lý Băng, xuống tay không chút lưu tình, cứ tát liên tục.
Hai gò má Bách Lý Băng dần dần có cảm giác đau đớn, ý thức dần dần hồi phục, hắn phẫn hận nghĩ là ai? Vì sao lúc này còn không cho hắn yên ổn, còn dám đánh hắn! Dùng sức mở mắt ra, ánh sáng hiện ra, hắn thấy được một đôi mắt.
Một đôi mắt trong suốt sáng tỏ, đen trắng rõ ràng, luôn luôn trầm tĩnh như mặt hồ. Nhưng mà giờ phút này, trong đôi mắt đấy như có hai ngọn lửa đang thiêu đốt, phát sáng rừng rực như hai bó đuốc, còn lộ ra sự hung tợn.
"Đứng lên! Ai nói không thích ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà nói không ai thích ngươi? Ngươi cứ tự cho là mình đúng, không thấy bao nhiêu tiểu cung nữ khóc lóc từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-phi-du-tinh/1554410/chuong-25.html