...... Sáng hôm sau......
Tiêu Nhu thức dậy với vẻ mặt bơ phờ, cô đi làm với vẻ mặt đầy u ám, cô không ăn sáng, bước xuống nhà với một tâm trạng nặng trĩu, cô nhìn về phía cánh cổng, cái cánh cổng mà thường ngày cô cùng Lạc bước ra đi làm và cũng cùng nhau bước vào, cô lau giọt nước mắt của mình và bước ra khỏi cánh cổng, cô đã khựng lại khi thấy Lạc, cô vội quay lại vào thì Lạc tóm lấy tay cô
-" Sao em lại tránh mặt anh???"
Cô im lặng
-" Anh có chuyện muốn nói với em"
-" Xin lỗi nhưng tôi không có gì để nói với anh cả"
Mễ Lạc cười một cái để nước mắt không chảy ra
-" Thay luôn cả cách xưng hô, nhưng không sao, em muốn xưng hô với anh như nào cũng được. Nhưng ngay trong cách nói của em thì anh đã biết em đang tự lừa dối bản thân em rồi đấy Du Tiêu Nhu, chẳng phải em còn rất nhiều thứ muốn nói với anh sao???"
Cô đã can đảm quay lại cười nhếch mép và tỏ ra vô tình
-" Anh là tôi sao mà biết hay vậy??? Anh như là thần linh ấy nhỉ, tôi chả có gì để nói với anh cả, đừng bao giờ tới làm phiền tôi nữa, còn đồ của anh trong nhà tôi thì anh mah dọn dẹp đi"
-" Thế còn cái tương lai này, anh nỗ lực có nó để về bên em?? Giờ em lại làm vậy sao???"
-" Đấy là do anh mà thôi, tôi không quan tâm đến cái gọi là dự định tương lai nữa. Anh bỏ ra đi, tôi muộn làm rồi"
Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-o-gioi-tinh-dung-o-tinh-yeu/648623/chuong-17-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.