Cô khóc, cô không tin vào những gì mình vừa đọc nữa. Cô dựt dây truyền nước ra chạy, cô chạy mà cô không hề biết mình đang chạy đi đâu, cô cảm tưởng như mọi thứ đang dần đổ sập ngay trước mắt. Người cô yêu, một người cô thương và từng coi là tất cả giờ đã rời bỏ cô. Cô chạy đến mức khó thở mới dừng lại và quỳ xuống
-" Mễ Lạc! cậu đang trốn ở đâu? ra đây nói với tớ là cậu sẽ bên tớ mãi mãi đi, nói lại cái lời hứa mà ngày xưa cậu từng nói với tớ đi. Cậi hứa là sẽ không bao giờ bỏ tớ dù có gì xảy ra cơ mà? Thế sao giờ lại buông bỏ như vậy?? Bao nhiêu ước mơ, dự định chúng ta chưa thực hiện được cơ mà??? Mễ Lạc.... cậu đang ở đâu"
Và thế là cô vẫn khóc trong tuyệt vọng, không có ai đến bên cô đỡ cok dậy, Mễ Lạc không ra đỡ cô dậy hay bảo vệ cô như trước đây nữa rồi.... Nhưng...... Tiêu Nhu không hề biết rằng, Mễ Lạc vẫn đang đứng nhìn cô mà xót lòng đến nhường nào, cậu tự nói thầm
-" Tiêu Nhu à! tớ xin lỗi, xin lỗi vì tớ quá hèn nhát, thực sự tớ rất đau, nhưng nhìn cậu phải đối mặt với bố mẹ cậu tớ lại càng đau gấp trăm gấp vạn lần. Hãy tha thứ cho tớ và chờ tớ trở về"
Hai người, gần ngay cạnh nhau nhưng họ chẳng thể ôm nhau, trao nhau những hơi ấm. Cả hai cùng thấy mệt mỏi, Tiêu Nhu sau khi xuất viện thì cứ nằm im trong phòng kí túc nhìn sang giường Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-o-gioi-tinh-dung-o-tinh-yeu/258868/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.