" Khải tấu hoàng thượng, hoàng hậu nương nương truyền lời, nói người tưởng niệm bệ hạ, mời bệ hạ đêm nay di giá đến Vĩnh Ninh dùng bữa." Nữ quan Tiểu Thanh cẩn thận bẩm báo. " Nga? Nhị Nhi muốn gặp trẫm?" Giang Ngọc hưng phấn nhướng mày, hài lòng nói. " Là...." Tiểu Thanh có chút đồng tình nhìn về phía chủ tử còn không biết họa phúc, lúc nàng mới vừa nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương ấp úng của Đậu Nhi đến truyền lời liền biết lần này đi Vĩnh Ninh điện nhất định là muôn phần 'hung hiểm', có thể nghĩ tiểu hoàng hậu ngang ngược bốc đồng nhất định sẽ dằn vặt vị hoàng đế phong lưu này một phen. Giang Ngọc chỉ lo vui vẻ buổi tối có thể nhìn thấy kiều thê đã hơn một tháng không thấy, hoàn toàn quên mất nguy cơ mình sắp đối mặt có bao nhiêu nghiêm trọng, Tiểu Thanh âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ, tội này cũng do chủ tử nhà nàng tự tìm lấy, nên chịu tóm lại là phải chịu mới có thể bình ổn trận bão táp này.
.. Ban đêm, Giang Ngọc liền rạo rực đến Vĩnh Ninh điện, mới vừa vào cửa liền thấy Nam Cung Tố Nhị thân mặc cẩm phục hoa mỹ diễm lệ, dịu ngoan quyến rũ ngồi trước bàn ăn mỉm cười nhìn mình, thấy Giang Ngọc đến liền chậm rãi tha thướt đứng lên nghênh đón. Giang Ngọc vội vàng tiến lên đỡ lấy Nam Cung Tố Nhị, ôm lấy thắt lưng nàng, ôn nhu nói: "Nhị Nhi mau mau ngồi xuống, trẫm nhớ nàng và Tố Nhi sắp chết rồi, nàng thật nhẫn tâm lâu như vậy cũng không muốn gặp trẫm." " Nga? Bệ hạ nhớ bản cung?" Nam Cung Tố Nhị khẽ động mi tâm nhìn Giang Ngọc, hàm ý bất minh, cười như không cười hỏi ngược lại: "Bệ hạ dĩ nhiên còn có thể có thời gian nhớ đến mẫu tử bọn ta? Thực sự là chuyện lạ!" Nam Cung Tố Nhị ẩn hàm mùi thuốc súng, Giang Ngọc thế nào lại nghe không hiểu, nhưng biết đây là chuyện mình phải chấp nhận, liền xấu hổ cười nói: "Thế nào lại không nhớ, trẫm không thời khắc nào không nhớ các nàng."
"Không thời khắc nào?" Nam Cung Tố Nhị cười quái dị đưa tay mờ ám chỉnh lý vạt áo của Giang Ngọc, bàn tay mềm nhẹ chậm rãi quấn lấy cổ Giang Ngọc, ở nơi mềm mại của Giang Ngọc như có như không mà xoa nắn, chạm đến làn da cực kỳ mẫn cảm của Giang Ngọc, đôi mắt như mặt nước hàm chứa tình ti vạn lũ thẳng tắp nhìn vào mắt Giang Ngọc, nhẹ giọng nũng nịu hỏi: "Nhị Nhi mới không tin bệ hạ nói, bệ hạ rõ ràng còn bận rộn chiêu phi nạp thiếp, nào có thời gian nghĩ đến mẫu tử bọn ta?" Nam Cung Tố Nhị dường như nhu tình mật ý quyến rũ động nhân thật khiến thần kinh của Giang Ngọc dị thường mẫn cảm, tình triều khởi động, hai tay cũng vô thức ôm chặt thắt lưng mềm mại nhu nhược của Nam Cung Tố Nhị, đôi môi dần dần đến gần đôi môi xinh đẹp kia, trong lòng cũng thầm nghĩ nha đầu này thực sự là càng lúc càng biết câu dẫn chỉnh người, còn biết thiết kế Hồng Môn Yến chờ Giang Ngọc toàn tâm toàn ý không oán không hối tự mình chui đầu vào lưới.
Giang Ngọc thầm nghĩ, cho dù đây là quỷ môn quan thì đã sao, có cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, bây giờ nàng tràn đầy xúc động, Giang Ngọc cũng chấp nhận bất kể dầu sôi lửa bỏng mà xông vào, nghĩ vậy nàng dứt khoát mỉm cười đón nhận đôi môi của giai nhân trước mặt. " Nhị Nhi, trẫm là thật sự nhớ các nàng, chỉ là Nhị Nhi vẫn không cho lai trẫm gặp, trẫm chỉ đành nhẫn nhịn nỗi khổ tương tư, Nhị..." Giang Ngọc vừa nhiệt tình hôn Nam Cung Tố Nhị vừa nhẹ giọng nói lời tâm tình. Nam Cung Tố Nhị tùy ý Giang Ngọc hôn nàng, thoả thích hưởng thụ hương vị trong đó, bàn tay lại không thành thật mơn trớn trên cổ Giang Ngọc, thầm nghĩ, một tuyệt mỹ tình nhân như thế bày ở trước mặt, quả thật là quá mức rêu rao, làm cho người khác thèm nhỏ dãi, một cổ ghen tuông sớm đã sinh sôi, tràn ngập đáy lòng. .... Không biết hôm nay vì sao xúc cảm trên tay Nam Cung Tố Nhị cùng ngày xưa quả thật bất đồng, có thể là cửu biệt thắng tân hôn, tay nàng dường như mang theo ma lực nào đó, ôn nhu mê hoặc, khiến Giang Ngọc dần dần thả lỏng cảnh giác, nhắm mắt hưởng thụ, lúc sau rời khỏi đôi môi nóng bỏng, nàng cúi đầu dùng ánh mắt mê ly tràn đầy tìиɦ ɖu͙ƈ nhìn tiểu mỹ nhân sắc mặt đỏ ửng, thở dốc cười hỏi: "Nhị Nhi, Tố Nhi của chúng ta ở nơi nào?" " Tố Nhi ngủ rồi, tối nay bản cung không muốn để Tố Nhi quấy rầy chúng ta, bản cung muốn cùng bệ hạ đơn độc tâm sự, được không?" Nam Cung Tố Nhị nâng hai chân câu lấy thắt lưng Giang Ngọc, kiều mị thổi khí bên tai Giang Ngọc, biểu tình mê hoặc quyến rũ. "Được, Nhị Nhi nói cái gì cũng đúng." Giang Ngọc càng lúc càng bị tiểu hoàng hậu câu dẫn không cầm giữa được, cũng sớm đã tâm viên ý mã trầm mê cúi đầu cấp cấp hôn lên thân thể vị kiều thê cực mỹ, không khí ám muội như vậy, sao còn có tâm tư đi nghĩ đến việc khác, dĩ nhiên cũng bao gồm oa nhi nhà mình. .... Phượng trướng lay động, có lẽ hai người đã sớm chìm vào du͙ƈ vọиɠ, tình triều cuồn cuộn, lại đột nhiên truyền đến một tiếng gầm nhẹ trầm trọng đột nhiên. " A..." Cảm giác đau đớn thoáng chốc truyền đến từ miệng Giang Ngọc, trong nháy mắt liền thức tỉnh từ giữa trầm mê. " Nhị Nhi nàng dám cắn trẫm..." Giang Ngọc thân thể quang lỏa, bỗng nhiên rút ngón tay vẫn đang vui sâu trong thân thể kiều thê, cuống quít ngồi dậy đẩy Nam Cung Tố Nhị đang nằm trên người nàng cắn xé, nàng đau đớn nâng tay xoa lên môi mình, một cổ xúc cảm ẩm ướt khiến Giang Ngọc thất kinh, vội vàng mở tay ra nhìn, liền thấy một mạt máu tươi đỏ sẫm dính đầy trên tay. Vốn dĩ nàng cho rằng Nam Cung Tố Nhị là lúc đến đỉnh du͙ƈ vọиɠ, động tình cắn yêu, rồi lại cảm thấy nàng ấy dĩ nhiên dần dần tăng thêm lực đạo, trong giây lát liền dùng sức cắn một cái, mãi đến lúc này Giang Ngọc mới bị động tác lớn mật của Nam Cung Tố Nhị làm kinh hoảng. ... Nam Cung Tố Nhị thấy Giang Ngọc kinh mục nhìn mình, lại đẩy ngã đối phương, mới chậm rãi ngồi dậy, khép lại nụ hoa vẫn đang nở rộ giữa hai chân, thẳng lưng ngồi trên giường, cầm lấy y phục vừa rồi ném sang một bên, tùy ý khoác lên đầu vai, nửa khép nửa mở, bờ vai quang loảng, mị thái hiện lộ dưới trung y, xứng với danh xưng thiên kiều bá mị. Chỉ thấy Nam Cung Tố Nhị chậm rãi ngẩng đầu lên thẳng tắp nhìn đế vương đang tức giận, thầm nghĩ là ai đang trong du͙ƈ vọиɠ bị người hung hăng cắn tỉnh như thế đều sẽ cực kỳ tức giận, nàng lại mỉm cười đưa ngón tay mình đến giữa đôi môi đỏ mọng, say mê dùng đầu lưỡi liếm đi một chút máu nhiễm trên khóe môi cùng ngón tay của mình, yêu diễm tựa như yêu tinh, yếu ớt hỏi: "Đau không?" Giang Ngọc nhíu mày cả giận nói: "Sao có thể không đau? Nhị Nhi nàng, nàng điên rồi sao? Vì sao phải làm như vậy?" " Ngọc nàng nhạy bén như thế chẳng lẽ còn không đoán ra Nhị Nhi vì sao phải làm như vậy?" Nam Cung Tố Nhị bỗng nhiên lạnh như băng hỏi lại. " Nàng..." Giang Ngọc thoáng chốc bị Nam Cung Tố Nhị hỏi đến mất đi dáng vẻ bệ vệ, nàng dĩ nhiên biết Nam Cung Tố Nhị vì sao phải làm như vậy chỉ là thật không ngờ tiểu hoàng hậu sẽ dùng loại phương pháp này đến chỉnh nàng. Nam Cung Tố Nhị quả nhiên trưởng thành, dĩ nhiên nghĩ đến ở trên giường dằn vặt Giang Ngọc nàng, quả nhiên đủ ngoan, đủ độc! A, trên đời này có thể khiến Giang Ngọc nàng thể xác và tinh thần vừa đau đớn vừa vui sướng lại phải chịu dày vò, cũng chỉ có hoàng hậu nương nương Nam Cung Tố Nhị mới có thể làm được. " Ngọc, nàng biết đã làm chuyện gì không, nàng cảm thấy Nhị Nhi dễ ức hiếp sao? Còn dám ở sau lưng bản cung nạp Vệ Tử Yên làm chiêu nghi! Nàng biết nàng ấy là nữ nhân của phụ hoàng ta, trên danh nghĩa cũng là nhạc mẫu của nàng, nàng, nàng tại sao lại ở sau lưng bản cung làm như vậy?" " Nhị Nhi, là ta sai rồi, nhưng, nhưng sự tình đã xảy ra ta cũng không muốn." Giang Ngọc kéo cánh tay Nam Cung Tố Nhị, lại bị Nam Cung Tố Nhị hung hăng đẩy ra. " Một câu sai rồi là được sao?" Nam Cung Tố Nhị trừng mắt nhìn người trước mặt, nàng lúc này rất tức giận, từ dưới chăn rút ra một thanh chủy thủ đã giấu sẵn - thẳng tắp bức về phía cổ Giang Ngọc, trầm giọng nói: "Nàng muốn cùng ta ta chưa bao giờ ngăn cản, nhưng ta quyết không cho phép bất luận kẻ nào vũ nhục phụ hoàng của ta, Ngọc cũng không được, Vệ Tử Yên là nữ nhân phụ hoàng yêu, cả thân lẫn tâm của nàng ấy hẳn là chỉ thuộc về một mình phụ hoàng, nàng không thể cướp đi." " Nhị Nhi..." Giang Ngọc cúi đầu nhìn chủy thủ gác ở trên cổ mình, nàng nhận ra thanh chủy thủ này, đây là đêm tân hôn của các nàng Nam Cung Tố Nhị dùng nó đâm bị thương nàng, thật không ngờ nàng ấy không ném đi, lúc này lại xuất hiện trong tẩm cung của các nàng. " Ta biết, lần này là ta làm sai, tổn thương Nhị Nhi, nhưng tình cảm giữa ta và Tử Yên đã nảy sinh từ lúc còn chưa biết thân phận lẫn nhau. Nếu đã dám làm thì cũng dám nhận, chuyện này ta cũng không có cách nào, huống hồ sai lầm cũng đã tạo thành, Nhị Nhi nếu oán hận ta như vậy, liền trực tiếp gϊếŧ ta đi." " Nàng nghĩ ta không dám sao?" Nam Cung Tố Nhị quả thật là vô cùng tức giận, nàng hận Giang Ngọc đa tình, hận Giang Ngọc phóng túng, Vệ Tử Yên là nữ nhân nàng cực kỳ không thích, là nữ nhân đoạt đi phu quân của mẫu hậu, khiến mẫu hậu ngày ngày không vui thậm chí thương tâm mà chết, khiến nàng từ nhỏ đã mất đi tình thương của mẹ, nàng quyết không cho phép Giang Ngọc và Vệ Tử Yên ở bên nhau. Giang Ngọc lúc này ngôn ngữ kính động khiến Nam Cung Tố Nhị càng tức giận đè chặt chủy thủ trong tay, chủy thủ vô cùng sắc bén, chỉ thấy một đạo hàn quang lóe lên, trong nháy mắt cần cổ Giang Ngọc liền cắt ra một vết thương sâu, huyết quản trên cổ lại rất nhiều, có lẽ thật sự đã cắt vỡ huyết quãn nào đó, trong nháy mắt máu đỏ tuôn ra, càng chảy càng nhiều. ... Nam Cung Tố Nhị quả nhiên trưởng thành, Giang Ngọc nhắm mắt âm thầm mỉm cười, hôm nay thực sự là tai ương của Giang Ngọc nàng, nàng vốn tưởng rằng có thể dỗ dành được nàng ấy, thật không ngờ sự tình nằm ngoài dự đoán của nàng, dĩ nhiên sẽ phát triển đến bước này, nàng cũng đành chấp nhận, bởi vì đây là nàng tự mình chuốc lấy, nàng nợ nàng ấy. Nàng bỗng nhiên phát hiện khắc tinh của nàng có lẽ chính là vị kiều thê nhìn như vô hại Nam Cung Tố Nhị, vì sao mỗi lần nàng ấy đều có thể chỉnh nàng thương tích đầy mình, khiến nàng nhận hết nỗi khổ da thịt cùng dằn vặt tinh thần.... Nhìn cần cổ Giang Ngọc bị mình cắt một đường máu chảy không ngừng, nội tâm của Nam Cung Tố Nhị đã sớm hoảng loạn không chịu nổi, nàng kỳ thực không dự định tổn thương đến Giang Ngọc, nàng chỉ muốn hù dọa nàng ấy, bức nàng ấy buông tha Vệ Tử Yên. Chỉ là lời nói vừa rồi của Giang Ngọc khiến nàng oán hận, nộ khí công tâm. Nàng ấy nói nàng ấy và Vệ Tử Yên đã sớm quen biết, sớm, lại là sớm, nàng ấy cùng Nam Cung Diễm quen biết sớm hơn nàng, cùng Vệ Tử Yên cũng sớm hơn nàng, cùng Nguyệt Nhi cũng làm từ sớm, thế nào lại chỉ có một mình nàng là trễ? Nàng ấy vốn dĩ không phải phò mã chỉ thuộc về một mình nàng thôi sao? Nàng hẳn là đến sớm hơn bất kỳ ai mới đúng, không công bằng, vì sao lại không công bằng như vậy! Nhìn Giang Ngọc nhắm mắt không nói ngửa đầu mặc cho nàng xử trí, Nam Cung Tố Nhị lại mơ hồ dâng lên một cổ tà hỏa, nàng rốt cuộc đã hiểu được mẫu thân vì sao thống khổ, yêu phi, đều là bởi vì yêu phi Vệ Tử Yên! Là lỗi của nàng ta, là nàng ta đoạt đi phu quân của mẫu thân, hiện nay lại muốn cướp đi phu quân của nàng.... Nam Cung Tố Nhị cố gắng trấn định, thở dốc cả giận nói: "Gϊếŧ Vệ Tử Yên, Ngọc vẫn là của Nhị Nhi, vẫn là đế vương của vương triều Nam Thống, Nhị Nhi sẽ tha thứ cho nàng..." Giang Ngọc mở mắt nhìn Nam Cung Tố Nhị lúc này cũng đang thống khổ như nàng, thương tiếc mà vươn tay vuốt ve gò má mỹ lệ của Nam Cung Tố Nhị, lắc đầu cười khổ nói: "Trẫm không làm được, Tử Yên đã mang cốt nhục của trẫm, trẫm làm sao có thể xuống tay? Nhị Nhi nếu có giận, chỉ cần nhắm vào trẫm, trẫm cho dù chết trong tay Nhị Nhi cũng là cam tâm tình nguyện." " Vì sao? Nàng, nàng còn muốn ở trước mặt ta che chở nàng ta! Vì nàng ta nàng dĩ nhiên chịu chết?" Nam Cung Tố Nhị đầu óc muốn nổ tung, nàng hất mạnh tay Giang Ngọc, giận dữ hét lớn, phượng bào chảy xuống, thân thể quang lỏa trong không khí, bao phủ một tầng hồng nhạt. " Nếu là Nhị Nhi, trẫm cũng sẽ làm như vậy, bởi vì trẫm có trách nhiệm phải bảo vệ các nàng." Giang Ngọc nhàn nhạt nói. Nhìn máu chảy càng lúc càng nhiều, Nam Cung Tố Nhị bắt đầu có chút hối hận dao động, nàng cũng rất đau lòng, nàng rốt cuộc vẫn không thể ngoan tâm, cắn môi thoái nhượng nói: "Ngọc, nếu nàng muốn giữ yêu phi kia lại cũng có thể, chỉ cần phá bỏ đi hài tử trong bụng, từ nay về sau trục xuất ra khỏi cung?" "Phá bỏ?" Giang Ngọc ánh mắt trầm xuống tràn đầy thê lương, không đành lòng, lắc đầu cười nói: "Ngọc không làm được, hài tử này đối với Tử Yên mà nói vô cùng quan trọng, đừng nói hài tử này là cốt nhục của ta, cho dù không phải ta cũng sẽ không để Nhị Nhi làm như vậy." " Vì sao?" Nam Cung Tố Nhị nắm chặt cánh tay Giang Ngọc, quấn quýt giận dữ hỏi, nàng nhiều lần vì nàng ấy mà nhượng bộ, nàng ấy còn muốn nàng làm như thế nào, lẽ nào cứ như vậy mặc kệ các nàng làm ra chuyện lσạи ɭυâи tức chết nàng. " Bởi vì trẫm không thể để bi kịch tái diễn lần nữa, Nhị Nhi, nàng hẳn là biết Tử Yên đã từng mang thai một hài tử của tiên hoàng, tên là Linh Nhi. Nàng có biết vì sao Linh Nhi lại chết ở trong bụng sao? Nàng có biết vì sao tiên hoàng hậu nhân đơn bạc không có nhi tử kế thừa? Mà Vương thị vốn dĩ dưới một người trên trăm triệu người, vì sao lại suy tàn chỉ trong một đêm, bị tiên hoàng tịch thu toàn bộ gia sản toàn tộc trục xuất khỏi kinh thành? Về sau Vương hoàng hậu lại vì sao bị tiên hoàng vắng vẻ lạnh nhạt dày vào lãnh cung vĩnh viễn không muốn gặp lại?" Nam Cung Tố Nhị nhíu mày: "Vì sao? Hừ, còn không tất cả đều là bởi vì yêu phi Vệ Tử Yên, là nàng ta mê hoặc phụ hoàng, là nàng ta yêu ngôn hoặc chúng, dùng âm mưu thủ đoạn tàn nhẫn đối đãi Vương gia, nói xấu Vương gia có ý đồ mưu phản. Hài tử kia mất đi nhất định là bởi vì nàng ta làm nhiều việc ác, ông trời thay mẫu hậu trừng phạt nàng ta." " Nàng sai rồi..." Giang Ngọc lắc đầu, nàng vốn dĩ không muốn nói cho nàng ấy biết những việc này, nhưng, bây giờ để Nam Cung Tố Nhị không tổn hại đến Vệ Tử Yên, nàng cũng chỉ có thể làm tiểu nhân một lần, đem một số chuyện cũ năm xưa phơi bày ra ánh sáng. Giang Ngọc thở dài một hơi nói: "Nhị Nhi, thân mẫu của nàng Vương hoàng hậu năm đó dùng tâm cơ muốn giữ chặt trái tim tiên hoàng, giữ vững hậu vị cùng vinh quang phồn thịnh của Vương gia, đã âm thầm cấu kết ngự thiện phòng, động tay động chân trong thức ăn của các phi tần được tiên hoàng sủng hạnh, khiến tiên đế không có con cái cùng các phi tử khác, chỉ có duy nhất một vị công chúa do hoàng hậu sinh ra. Nhưng đáng tiếc Vương hoàng hậu từ sau khi sinh hạ công chúa cũng không mang thai được nữa. Sau đó Vệ Tử Yên được tiên hoàng độc sủng, lại âm kém dương sai lúc Vệ Tử Yên cùng tiên hoàng xuất cung du ngoạn may mắn mang thai, Vương hoàng hậu biết được liền nổi sát tâm, âm thầm hạ một loại tà dược gây sẩy thai tên là Thiên Ti Thai Châu, dùng kế để Vệ Tử Yên uống vào, sau cùng mới có thể khiến Vệ Tử Yên sinh non, mất đi Linh Nhi. Sau khi trải qua sự kiện này, tiên hoàng đau đớn vì mất đi hài tử, mới hạ lệnh điều tra rõ ràng việc này, sau mới điều tra ra chính là Vương thị chủ mưu, mưu hại huyết thống hoàng thất Nam Cung, tiên đế tức giận muốn tru di cả nhà Vương thị. Nhưng may mắn có Vệ Tử Yên đau khổ cầu tình thay Vương hoàng hậu, tiên hoàng mới tha cho Vương gia cùng Vương hoàng hậu, chỉ là không bao giờ muốn gặp Vương hoàng hậu nữa, tuy rằng vì Nhị Nhi nên không phế hậu, nhưng giam vào lãnh cung, đối đãi lãnh đạm, vì vậy mới khiến Vương hoàng hậu trầm uất mà chết." " Nàng, nàng nói bậy..." Lời Giang Ngọc nói khiến Nam Cung Tố Nhị không thể nào chấp nhận, mẫu hậu trong ấn tượng của nàng hoàn toàn bị thay đổi. " Ngọc không nói bậy, Nhị Nhi có thể xem ghi chép của tiên hoàng, xem xong nàng sẽ biết ta nói thật hay giả, nó vẫn đang ở trong ám quỹ của ngự thư phòng, là tiên hoàng tự tay viết, nhất định không giả. Trẫm cũng là sau khi xem xong mới biết được nhiều bí mật của hoàng thất, mới càng thương tiếc Vệ Tử Yên, Nhị Nhi, trẫm không thể để nàng giẫm lên vết xe đổ, giống như mẫu hậu của nàng, làm hại cùng một người, nói như thế nào nàng cũng là người đã cứu Vương gia của nàng, cũng xem như ân nhân của Nhị Nhi, không để Vương thị cùng Vương hoàng hậu rơi vào kết cục chết thảm diệt tộc." Giang Ngọc nói khiến Nam Cung Tố Nhị choáng váng thất thần, lưỡi dao sắc bén trong tay nhất thời rơi xuống, Nam Cung Tố Nhị bàng hoàng lắc đầu nói: "Ta không tin, ta không tin mẫu hậu là người xấu, mẫu hậu nhất định không phải người như vậy...." " Nhị Nhi..." Giang Ngọc đưa tay ôm lấy Nam Cung Tố Nhị đã thất hồn lạc phách, kéo chăn đắp kín thân thể lạnh đến run rẩy của nàng. Nàng biết mình vừa rồi đã làm một việc không quang minh lỗi lạc, nói ra nội dung trong ghi chép cá nhân của tiên hoàng, khiến hình ảnh của Vương hoàng hậu trong lòng Nam Cung Tố Nhị xuống dốc không phanh. ... Nam Cung hoàng thất có một quy củ bất thành văn, phàm là bí mật hoàng thất không thể công khai đều phải âm thầm ghi lại, chỉ để các đời đế vương sau này xem, tham khảo những sai lầm của bậc đế vương đời trước để tránh giẫm lên vết xe đổ, sau khi xem qua phải lập tức tiêu hủy, quyết không để tiết lộ ra ngoài. Nhưng Giang Ngọc có tư tâm nên không tiêu hủy ghi chép của tiên hoàng, đồng thời hiện tại Giang Ngọc còn phá bỏ quy củ này, làm một việc cực kỳ tiểu nhân, nhưng lại nghĩ Giang Ngọc cũng không phải họ Nam Cung, cho dù làm cũng không tính toán vi phạm nguyên tắc. Giang Ngọc âm thầm biện giải cho hành vi tiểu nhân của mình. Ai, khó xử a! Nếu muốn sở hữu mỹ nhâ, vậy phải hiểu được làm sao khống chế các nàng, hàng phục các nàng, bằng không nhất định khiến cho bản thân mình đầy thương tích, giống như Giang Ngọc bây giờ đã không thể toàn thân trở ra! ... Sáng hôm say, lúc tảo triều khuôn mặt Giang Ngọc sưng cao, đặc biệt là đôi môi sưng đỏ không chịu nổi cổ cũng quấn băng vải, vô cùng cồng kềnh khôi hài chậm rãi leo lên thánh điện, xoay người trợn mắt nhìn văn võ bá quan trong triều, gương mặt vốn dĩ hẳn là tuấn tú tuyệt luân lại bởi vì thương thế mà biểu tình trở nên vô cùng khôi hài, đôi môi sưng đỏ lúc này giống như lạp xưởng mới nướng chín, hoàng đế Giang Ngọc giống như đầu heo này thực sự là ngàn năm khó gặp. ... Lúc cả triều văn võ ngẩng đầu nhìn vị đế vương này, tất cả đều biểu tình quái dị nữu khúc hoảng hốt vội vàng cúi đầu, không dám nhìn nhiều. Nếu hỏi vì sao như vậy, a, dĩ nhiên là bởi vì sau khi chứng kiến phong mạo của bậc đế vương cao cao tại thượng, toàn bộ đều đang cúi đầu nỗ lực nén cười, để khỏi phải cười thành tiếng, chọc tức hoàng thượng, phạm tội khi quân phạm thượng. Một võ quan đang cúi đầu thật sâu khóe môi còn thấm ra một vết máu, trọng trọng ho khan hai tiếng mới áp chế được tiếng cười. Ai, lại nội thương rồi .... " Nói cho trẫm biết là ai dám đến chỗ hoàng hậu đâm thọc? Trẫm nhất định sẽ tri di cà nhà hắn!" Giang Ngọc phẫn nộ, cực cụ uy hiếp, khiến triều thần phía dưới lập tức nhịn cười, tất cả đều cuống quít quỳ xuống, sợ hãi nói: "Ngô hoàng bớt giận...." " Bớt giận? Hừ, trẫm đều bị các ngươi mưu hại thành bộ dạng này, trẫm còn có thể bớt giận được sao? Bắt đầu từ hôm nay hậu cung gia sự của trẫm triều thần không được hỏi đến, nếu nếu có người dám can đảm xen vào, trẫm sẽ không dễ dãi như thế đâu, nhất định phải tru di tam tộc nhà hắn..." Giang Ngọc tàn bạo cảnh cáo, Nghe Giang Ngọc nói như vậy triều thần phía dưới mới yên tâm, biết lần này Giang Ngọc buông tha bọn họ, sao còn dám nghĩ có lần sau! Nếu biết trước hoàng hậu nương nương mặt ngoài đoan trang thành thục của bọn họ sẽ đối đãi hoàng thượng như vậy, có đánh chết bọn họ cũng không dám đi tìm hoàng hậu nương nương cáo trạng, vốn tưởng rằng hoàng hậu có thể ở bên gối khuyên bảo hoàng thượng một phen, hiểu rõ đây là việc hoang đường, làm sao biết hoàng hậu dĩ nhiên sẽ dùng đến phương pháp cực kỳ tàn ác như vậy đối phó đương kim thánh thượng! Nương a, nếu biết trước đánh chết bọn họ cũng sẽ không đi tìm hoàng hậu nương nương, thì ra độc nhất đúng là lòng dạ nữ nhân a! Cũng may hoàng thượng của bọn họ mạng lớn, bằng không thiên hạ mới vừa thái bình, không phải lại muốn dấy lên một trận tinh phong huyết vũ, tái lập tân đế sao! Kỳ thực ngẫm lại hoàng thượng cũng là mệnh khổ, dĩ nhiên cưới một Mẫu Dạ Xoa tàn bạo nhất Nam Thống. Ai, hôm nay bọn họ cuối cùng cũng biết đế vương vì sao phải nạp tân sủng, thật sự là nhà có hãn thê, khổ không nói nổi! Mọi người cũng thông cảm cho vạn tuế gia....
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]