Trước cửa phòng nghị sự, nhìn các đại thần rời đi, Giang Ngọc thở một tiếng thật dài, phía Đông Doanh lại truyền tin mật báo, yên tĩnh không bao lâu, chiến cuộc tựa hồ đã sắp bắt đầu, nàng bỗng nhiên cảm thấy bản thân mệt mỏi quá, luôn có rất nhiều chuyện làm mãi không xong, bây giờ phụ thân đã không còn, nàng bỗng nhiên mờ mịt không giải thích được, mình rốt cuộc vì cái gì phải liều mạng như vậy?
Tiểu Thanh nhu thuận đem trường bào ngân hồ khoác lên người Giang Ngọc, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
Giang Ngọc mỉm cười, thần sắc uể oải vươn vai ngáp một cái, khẽ xoay cần cổ tê mổi, nhất thời đem mệt mỏi vừa rồi xóa đi toàn bộ, cười thầm bản thân cũng sẽ có lúc mềm yếu vô năng, quá không giống tính cách của Giang Ngọc rồi, nàng thu liễm tâm tính, miễn cưỡng hỏi: "Bây giờ là giờ nào?"
" Vừa qua khỏi Vừa qua khỏi, bệ hạ nếu mệt mỏi thì nghỉ tạm một chút, nô tỳ sai ngự thiện phòng mang ngọ thiện đến tẩm cung cùng vị nương nương nào đó cùng ăn đi?" Tiểu Thanh thông minh hỏi lại.
Giang Ngọc vừa nghe đã đến lúc dùng ngọ thiện, thời gian này là cuối năm trong triều rất nhiều sự vụ, dẫn đến Giang Ngọc ngay cả thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường cũng thành vấn đề, thật không biết làm hoàng đế rốt cuộc có chỗ tốt gì, nếu như có thể lựa chọn nàng càng thích cùng các giai nhân ngao du thiên hạ. Ai, nhưng nghĩ thì nghĩ. Giang Ngọc lại âm thầm mỉm cười, nếu thật sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sai-loan-hong-tran/937732/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.